Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

KHÓC VỢ

KHÓC VỢ

                     Phương Huyền

Giờ này em ở nơi đâu
Để anh lẻ bóng, ôm sầu khóc em
Bốn nhăm năm vốn đã quen
Có em gánh vác, việc đem nặng mình
Than ôi Thiên, Địa vô tình
Tử sinh hữu mệnh, cướp mình ra đi
Non xanh nước biếc làm gì
Tim, gan muối sát anh thì đau thương
Mắt nhòa, lệ chảy – đêm trường
Thương em nhớ lắm quãng đường em đi
Gian khổ em đâu xá gì
Vì chồng, con nhỏ quản chi sức gầy
Xa nhà ai giúp được đây
Chồng đi chiến đấu, dãi bày gió sương
Cho dù gian khổ chiến trường
Sánh sao cho được em đương nhọc nhằn
Con nhỏ đau yếu, kém ăn
Gia đình thiếu thốn khó khăn chất chồng
Mình ơi, em đã gắng công
Lúc nhàn yên hưởng em không chịu nào
Căn bệnh quái ác làm sao
Cướp mình đi mất, anh bao kinh hoàng
Em ơi về cõi Niết Bàn
Yên lòng lo việc anh đang gắng mà ./.

                       24h10 ngày 27/05/2015

Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2015

Đa nghề

 ĐA NGHỀ

                              Phương Huyền

Trẻ con chẳng có được chơi
Hàng ngày đóng ngói, nung, phơi bán dần
Vậy mà đâu đủ nuôi thân
Làm ruộng, đi học – cũng cần lắm thay
Lớn lên nhiều nghề thật hay
Giết người – cầm súng, nghề này hơi lâu
Hòa bình – dạy học – gõ đầu
Hai chục năm lẻ - có đâu được nhàn
Về hưu mới thật gian nan
Nấu cơm, rửa bát – lo toan việc nhà
Ôsin – đúng nghĩa thật mà
Không bao giừ “ấy” thực là Ôsin ./.

                     18/05/2015

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015

Nhớ

 NHỚ…

                              Phương Huyền

Nhớ nẻo đường phượt năm nào
Gặp cô “dân tộc” đẹp sao, chung tình
Nụ cười xinh đến là xinh
Cái nhìn đắm đuối, cho mình nhớ nhung
Chỉ muốn có em đi cùng
Em đâu có chịu đi chung bao giờ
Ngày, đêm đã ngủ là mơ
Thấp thoáng, đợi chờ hình bóng em yêu

                              15/05/2015
Kỷ niêm ngày nhập ngũ
Cách đây 43 năm