CHUYỆN CÁI CHÙA HOANG
Ở ĐÔNG TRÀO
Phương Huyền
Đời Trần tín ngưỡng nở hoa
Chùa chiền, miếu mạo thật là lắm thay
Hoàng Giang,Đồng Cổ đặt bày
An Sinh, Yên Tử, chùa này Phổ Ninh
Quán Ngọc Thanh, thật thanh bình
Tăng ,Ni nhan nhản dân tình nửa quân
Huyện Đông Trào cũng rất gần
Chùa làng, chùa tổng- góp phần như nêm
Cúng ,bái bất kể ngày đêm
Mất của, đau ốm- cũng lên cúng chùa
Đánh bạc, cãi cọ, hơn thua
Tin vào Thần, Thánh có thừa linh thiêng
Bởi vậy khắp cả một miền
Dám đâu ngạo mạn, làm phiền Tăng, Ni
Cuối Trần vận nước suy vi
Chùa cháy, bị phá- cũng vì chiến tranh
Chỉ khổ cho lũ dân lành
Tha hương, phiêu bạt, tan tành khắp nơi
Đến khi quân giặc lui rồi
Tụ tập nhau lại một nơi- làm nhà
Đông Trào có một quan gia
Tên : Văn Tư Lập, rõ là thương dân
Đốc thúc binh lính đi tuần
Giữ gìn trật tự- góp phần yên, vui
Nhưng có một làng thật sui
Mất trộm gà, chó, cá vùi trong ao
Tư Lập không biết làm sao ?
Trách mình đức kém, lẽ nào chịu thua
Sát sao lắm- cũng chả vừa
Làng vẫn mất trộm, trêu đùa gái ngoan
Khi mà huy động cả làng
Vây chặt mọi lối- trộm càng mất tăm
Tư Lập khi ấy nói rằng
Nghi cho kẻ trộm- không bằng cớ chi
Vậy do Ma, Quỷ một khi
Phải mời Phù Thủy tức thì ra tay
Nhưng càng yểm bùa- càng gay
Trộm tránh ban ngày- hoạt động bất nhân
Tư Lập cả sợ - họp dân
Vì việc binh lửa-dần dần nhạt hương
Lên chùa lễ Phật, Phật thương
May ra lũ trộm bớt đường nhiễu dân
Tư Lập đốc thúc nhiều lần
Xôi, gà, oản, quả góp phần khói hương :
“ Hết lòng trông cậy Phật đường
Bởi vì binh lửa- nhạt hương tháng, ngày
Hòa bình yên ổn từ nay
Thương dân Phật hãy ra tay giúp người
Khi nào của cải gấp mười
Chùa chiền xây lại,sang nơi hương, đèn”
Đêm đó lũ trộm vẫn quen
Hoành hành gấp bội- chả xem ra gì !
Tư Lập lại phải ra đi
Tìm người giúp sức, cũng vì thương dân
Có ông họ Vương rất gần
Thật giỏi dịch số-Lập cần xem ngay
Ông Vương mới bói thế này :
“ Người giúp dân được- ở ngay trên đường
Cưỡi ngựa, mặc áo vải thường
Cung tên có sẵn, thì thương dân nghèo
Ngày mai ông hãy đi theo
Phương Nam sẽ gặp, nì nèo chắc xong”
Hôm sau Tư Lập nóng lòng
Cùng phụ, lão, ấu chờ mong người trời
Nhưng mà chờ mãi không thôi
Chẳng ai giống thế- vậy thời tính sao ?
Chiều rồi chẳng gặp người nào
Bàn ra, tính vào lo việc trừ ma
Bỗng người trong núi đi ra
Đeo cung, cưỡi ngựa, áo là vải thô
Mọi người phục lạy, tung hô
Xin ông cứu giúp : Trừ hồ, trừ ma
Người đó cười lớn nói là :
“Tôi dân săn bắn- trừ ma sao đành
Đừng tin bói toán- gian manh
Lập đàn bắt quỉ, xin anh tìm người”
Nhưng Tư Lập nhất quyết mời
Nghĩ rằng thầy giỏi, lựa lời cầu xin
Thợ săn cuối cùng phải tin
Theo về quán xá- gượng tìm giúp cho
Tư Lập cắt người chăm lo
Săn sóc kính cẩn, ăn no, rượu nhiều
Thợ săn thấy quan rất yêu
Thực mình chẳng giúp được điều gì đâu !
Hổ thẹn lấy trốn làm đầu
Nửa đêm lách cửa phía sau huyện đường
Đêm tối ngõ ngách chẳng tường
Trăng khuya chưa mọc- còn đương rõi tìm
Cánh đồng tối- vẫn lặng im
Sương xa trước mặt, biết nhìn làm sao ?
Nhưng hình như có người nào
Khổ người to lớn, đi vào thôn trang
Thợ săn cũng rất đàng hoàng
Tìm một chỗ nấp đầu làng rình xem
“Thì ra một lũ lấm lem
Thò tay khoắng cá mà đem ăn liền
Nuốt xong cười nói huyên thuyên
Cá ăn ngon lắm- một miền nước mây
Thương thay được cúng những ngày
Chỉ toàn oản quả- nhạt thay, ngon gì ?
To đầu mà dại một khi
Bụng to oản quả làm chi no, đầy
Cửa chùa đứng gác bấy nay
Nếu không hiểu được- đời này uổng thôi
Người khác vội vã tiếp lời
Tôi thì ăn mặn- nay thời có chi ?
Giặc giã ai cúng làm gì ?
Bụng đói, miệng khát bỏ đi sao đành
May mà thời tiết nắng hanh
Vườn mía ngọt lắm- xin anh thử vào
Thi nhau bẻ mía lao sao
Tước mía, hít nước lẽ nào không no”
Thợ săn bèn giương cung to
Bắn liền hai phát làm cho trúng đùi
Bọn gian vội vã rút lui
Mờ mờ, ảo ảo, bùi ngùi mắng nhau :
“Đã bảo ngày xấu- dừng mau
Không nghe nên mới trước, sau què rồi
Thợ săn kêu lớn không thôi
Dân làng tỉnh dậy, đuốc thời đốt lên
Mỗi người, mỗi ngả trong đêm
Dấu máu từng giọt, không quên dò tìm
Đi mãi, đi mãi- lặng im
Đến nơi chùa đổ thì tìm ra ngay
Hai pho Hộ Pháp chùa này
Mỗi pho một phát tên bay cắm đùi
Mọi người thấy thế không vui
Đẩy đổ pho tượng, lấp vùi tên gian
Vẳng nghe còn tiếng người than
“Tưởng kiếm no bụng- nghe gàn cứ đi
Thủy Thần sui khiến một khi
Ta thì chịu vạ- Hắn đi một đường”
Muốn cho sự việc tỏ tường
Đến ngay miếu cổ, lẽ thường xét xem
Thấy pho tượng đất lấm lem
Mặt như chàm đổ, mép kèm cá tươi
Thủy thần sao nỡ hại người
Đẩy đổ pho tượng, phá đời miếu kia
Tư Lập vui vẻ, sẻ chia
Tặng vàng, bạc, lụa người kia mang về
Từ đó khắp nẻo miền quê
Ma, quái chẳng hề nhũng nhiễu dân thôn
Lời bình
Phật thiêng, linh ứng thì thờ
Từ bi quảng đại – đáng ngờ lắm sao ?
Khắp nơi dân sắn tay vào
Xây chùa, đúc tượng- lẽ nào phí công !
Nay xem Hộ Pháp xuống đồng
Thủy Thần trộm cá- sao không chê cười
Từ ngôi chùa nát hại người
Tốn công, hại sức- phải dời chùa đi
Bởi đời hay vẫn nghĩ suy
Người còn tín ngưỡng, hay vì tin yêu
Ngày, tháng chăm chút sớm chiều
Đèn hương cúng bái, đủ điều cầu xin
Ông Hàn không thích, không tin *
Tẩy chay đạo Phật thì tìm đâu ra ?
( * Hàn Xương Lê đời Đường Trung Quốc rất ghét đạo Phật )