Hết đau- hết buồn
HẾT ĐAU—HẾT BUỒN
Phương Huyền
Còn trẻ luôn đói, ít no
Được củ khoai, sắn đỡ cho đói lòng
Nồi cơm độn có nhiều không ?
Ba phần khoai, sắn- chẳng trông cơm nhiều
Ăn ít mà lại chóng tiêu
Làm lụng vất vả- ăn nhiều khó đi
Thanh niên sức khỏe khôn bì
Tuy rằng ăn ít, nhưng vì làm chăm
Ngày qua, tháng lại siêng năng
Đói lòng vẫn học hơn, bằng người ta
Đi học đại học nơi xa
Mười hai cân gạo sao mà no đây
Bữa cơm một bánh bao này
Canh thì “toàn quốc” bụng xay ào ào
Hàng ngày lòng vẫn ước ao
Có củ sắn luộc- vàng nào hơn đây !
Ra trường cứ tưởng đủ đầy
Vẫn hơn yến gạo đâu thầy dám kêu ?
Tuần ba chục tiết- dạy đều
Lại chẳng thấy mệt- ăn nhiều làm chi
Vào lính hơn hẳn mọi khi
Tháng hai yến gạo- vậy thì no đây
Ăn uống lại thật đủ đầy
Sao mà người gầy, trơ những gân, xương
Sức khỏe vẫn tốt như thường
Không bệnh, không tật-tai ương lánh người
Nhưng mà đời lại chẳng cười
Quay về dạy học hai mươi năm dòng
Bây giờ chẳng chịu đói lòng
Ăn nhiều, uống lắm- người không còn gầy
Già rồi- tự nhiên đặt bầy
ĂN thịt thì bị gút giầy đôi chân
Ăn cơm còn khổ muôn phần
Đường máu, tiêu khát biết lần sao đây !
Ông trời sao khéo đặt bày
Ăn được- luôn đói, bụng này rỗng không
Thoải mái ăn- chẳng đói lòng
Lại kiêng đủ thứ, sao mong ăn vào
Hỡi đất thấp, hỡi trời cao
Không ăn ông sẽ yêu sao sáu bà
Bà cả nằm dưới trong nhà
Gọi là bà Địa, thật là đảm đang
Bà hai ở trên sẵn sàng
Bà Thiên tên gọi – đàng hoàng giữ ông
Bà ba, bà tư bên hông
Bà Thành tên gọi, cũng không muốn rời
Bà năm, bà sáu- đôi nơi
Chặn đầu, chặn cuối- ông rời đi đâu
Sáu bà như có phép màu
Quản ông chặt chẽ- trước, sau vẹn toàn
Tấm thân ngay ngắn : dọc ngang
Sáu bà chung thủy hàng ngàn năm sau
Ông ơi hạnh phúc dài lâu
Chẳng cần ăn nữa : Hết đau- Hết buồn ./.
20/10/2012
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ