Cổ học tinh hoa
KHI TRẮNG – LÚC
ĐEN
Phương Huyền
Trời nắng Dương Bố đi chơi
Mặc áo trắng đẹp, ngời ngời sức trai
Nửa đường gặp lúc mưa dai
Nhà quen trú tạm, dám nài nghỉ lâu
Áo, quần ướt cả còn đâu
Áo thâm thay tạm, ướt lâu rét người
Nhưng kìa- mặt Trời đã cười
Tam biệt mọi người Dương Bố về ngay
Đến nhà chó sủa rất gay
Dương Bố tức quá ra tay đánh liền
Vợ chạy ra bảo không nên
Sáng đi áo trắng – trưa quên- đen sì
Bản thân anh có nghĩ suy
Mà đánh con vật – vậy thì có nên ?
LỜI BÀN
Đi thì trắng, về lại thâm
Bản thân không tỏ, tức lầm cho ai
Con vật đâu biết chỗ sai
Lỗi tại mình đó – chấp loài vật sao ?
Ở đời sự việc khác nào
Người đời không hiểu – bàn vào, bàn ra
Hay , dở tự mình hiểu mà
Đừng trách nghị luận – mới là người khôn ./.
13/11/2014
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ