Buồn
BUỒN
Phương Huyền
Em ơi khuya lắm rồi
mà
Đầu anh vẫn cứ căng
ra – khó nằm
Cuộc đời sao lắm nhọc
nhằn
Từ lúc tám tuổi phải
lăn với đời
Bảy mươi đâu được nghỉ
ngơi
Vất vả gấp bội – kệ
Trời nắng, mưa
Bảy rưỡi sáng, dậy là
vừa
Hai, ba tuyến buýt sớm
đưa về nhà
Đường đi đâu kể đã xa
Vất vả thân thể gọi
là thể thao
Nhưng mà khổ cực làm
sao
Đầu bị tra tấn lẽ nào
không điên
Về Tiên cảnh – chẳng
còn phiền
Thương em ở lại một
miền chông, gai
Tuổi già đau, ốm nay
mai
Dốc bầu tâm sự cùng
ai bạn hiền…
Đau đầu cứ nghĩ liên
miên
Mong rằng có chút
phép Tiên…đỡ buồn ./.
0h25 ngày 04/01/2017
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ