NHỚ XƯA
NHỚ XƯA
Huyền Phương
Ngồi buồn – lặng một chiều mưa
Bao nhiêu ký
ức từ xưa
hiện về
Nỗi vất vả mỗi ngày quê
Lệch sườn em nhỏ, không hề được chơi
Vậy mà bị mắng mọi nơi
Để em nhỏ khóc là “sơi” roi, đòn
Đã lớn nhưng vóc trẻ con
Làm lụng cật lực lại còn đói cơm
Mỗi lỗi nhỏ “ăn” chổi rơm
Cứ đầu quật xuống, tủi hờn kêu ai
Cũi chó nhốt suốt ngày dài
Vậy mà chẳng hiểu mình sai nỗi gì
Nỗi ấm ức cứ theo đi
Chỉ cố học tốt, đến khi rời làng
Lũy tre tủi hận thường mang
Đến già vẫn nhớ - mẹ càng khổ hơn
Thương con : to, nhỏ nguồn cơn
Mẹ càng né tránh, tủi hờn càng cao
“Đòn thù” mới khổ làm sao
Trẻ con – lỗi nhỏ, đâu nào dễ tha
Đi bãi nhặt lá – sợ ma
Chưa đầy gánh lá có mà đừng ăn
Đêm mưa, ngày nắng phải lăn
Đói ăn, thiếu ngủ phải chăm đi làm
Cố học cho thật đàng hoàng
Kiến thức tuyệt đỉnh mới sang cầu kiều
Phải rời bỏ lũy tre yêu
Mới mong thoát khỏi những điều đớn đau
Mong thời gian chạy qua mau
Bỏ lại tất cả, ngày sau hãy bàn
Vậy mà những bước gian nan
Tuổi bảy mươi đến, xưa càng hiện ra
Nghĩ lại quãng đời đã qua
Buồn thương nhiều lắm – để mà nhớ dai
27/9/2018
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ