Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

TRUYỀN KỲ MẠN LỤC


CHUYỆN TỪ THỨC LẤY VỢ TIÊN

Trong năm Quang Thái đời Trần
Trời yên, bể lặng muôn phần đẹp tươi
Tiên Du mới có một người
Tên gọi Từ Thức- Quan nơi huyện đường
Bên huyện :Một chỗ cúng dường
Ngôi chùa cổ kính, vẫn thường lại qua
Vãn cảnh, thưởng nguyệt, ngắm hoa
Cây mẫu đơn đẹp- thật là hoa Tiên
Khách từ tất cả các miền
Nô nức chẩy hội, đua chen cúng dường
Tháng hai năm ấy- lẽ thường
Mẫu đơn hoa nở, cũng đương xuân về
Có một cô gái vùng quê
Tuổi chừng mười sáu, cũng về xem hoa
Phấn son thoa chút gọi là
Mà trông rực rỡ- Tiên xa dưới trần
Thấy hoa đẹp, mới lại gần
Vin một cành nhỏ, muôn phần tốt tươi
Chẳng may cành gãy, đứt rời
Nhà chùa giữ lại, đòi người đền cây
Tối rồi mà chẳng ai hay
Từ đi xem hội, vậy nay thương nàng
Cởi ngay áo gấm đang mang
Chuộc lỗi của nàng , mà nhận người quen
Mọi người nhìn thấy đều khen
Một ông quan huyện dịu hiền, thương dân
Nhưng mà đàn, rượu ngấm dần
Quan trên trách quở, người thân phiền lòng
Lương năm đấu gạo - buộc ông ?
Lênh đênh nước biếc, non bồng trí trai
Từ trả ấn tín, cân đai
Cùng một thằng nhỏ ra ngoài Tống Sơn
Ở đây cảnh đẹp, đâu hơn ?
Ngả rượu ra uống, thú đờn ngâm nga
Vịnh mây, vịnh nước non nhà
Một hôm Từ ngắm biển xa “Thần Phù”
Có mây ngũ sắc nhàn du
Như đoá hoa ngọc- vân du biển này
Từ vội bơi thuyền ra ngay
Một trái núi đẹp, ngất ngây ngắm nhìn
 Vách đá dựng đứng – khó tin
Nếu không có cánh, khó tìm lối lên
Bỏ qua cảnh đẹp ? không nên !
Bút mực có sẵn viết trên đá này
“Triều dương bóng rải khắp ngày
Có hoa vui đón- Từ này ghé thăm
Xa- Sư hái thuốc thật chăm
Suối nguồn tuôn chảy- sánh bằng động tiên
Lạ thay đàn nhạc nổi lên
Đưa ta vào chỗ lánh quên sự đời
Ngắm nhìn quanh quất một hồi
Hỡi ai chỉ lối cho tôi đi nào”
Viết xong thấy ở trên cao
Nứt ra kẽ đá khác nào cửa hang
Đi vào lại rộng thênh thang
Qua cửa- đá đóng cửa hang Từ vào
Bóng tối ập xuống lúc nào
Tưởng như khó sống, làm sao đi về
Lần mò đường dài lê thê
Trèo lên một chút- tỉnh mê- rộng dần
Lên cao sáng sủa muôn phần
Nghĩ đây chốn của cao nhân- lánh đời
Còn đang thắc mắc không thôi
Bỗng đâu thấy có hai người áo xanh
Bảo đây đã có điềm lành
Lang quân đã đến- đón anh vào nhà
Phu nhân trong trướng truyền ra
Mời người quân tử từ xa- chào chàng
Đi quanh một dãy nhà ngang
“Điện Quỳnh Hư”, “gác Dao Quang” đó mà
Bà Tiên áo trắng bước ra
Mời chàng xơi nước, để mà hàn huyên
Đây là một chốn trên thiên
Chàng đã tới đó-lòng thiền ứng chăng ?
Xưa kia sóng nổi đất bằng
Ra tay cứu giúp, cởi phăng áo bào
Từ rằng :giúp bạn đã sao
Chỉ là kẻ sĩ lòng nào dám ghi
Lênh đênh thích đến, rồi đi
Lần mò tưởng đến Dao Trì- cõi Tiên
Bà cười trông thật dịu hiền
Đây “Phù Lai” động-một miền nước, mây
 Bồng bềnh, biển cả đó đây
Có duyên mới gặp nơi đây một lần
Vì chàng hào hiệp muôn phần
Tôi có dịp đón ân nhân thăm nhà
Bà Tiên gọi một con ra
Từ thấy cô gái bẻ hoa năm nào
Bà Tiên nói rõ thấp cao
Mải vui xem hội ,nó nào hay quên
Bẻ hoa- phải tội, phải đền
Nhờ chàng cứu giúp- làm nên duyên này
Giáng Hương cùng chàng hôm nay
Nên duyên, sớm tối vui vầy, hàn huyên
Đám cưới ngay ở cõi Tiên
Khách xa cũng đến, chúc duyên Tấn, Tần
Nhạc mừng rộn rã muôn phần
Tiệc mừng đông đủ, quây quần, cười vui
Quần Tiên cảm thấy bùi ngùi
“Giáng Hương mới có cuộc vui vẹn toàn
Tiên , Trần mọi việc lo toan
Hạnh phúc trọn vẹn lại càng hiếm thay
Mấy vạn năm, bấy nhiêu ngày
Mà sao chỉ có hôm nay- Duyên trời”
Mọi người chúc tụng, vui cười
Chúc cho duyên đẹp muôn đời sánh vai
Vì vui Từ mới một hai
Rằng: “Tiên sướng thế,muốn hai-cõi trần
Đền Quỳnh đang giữ tấm thân
Lòng theo cõi dục- muôn lần vấn vương”
Giáng Hương bày tỏ đôi đường
Đừng vì tình thiếp, xem thường quần Tiên
Vợ chồng hạnh phúc một bên
Bình phong- chàng mới viết lên thơ này
“Khói rợp, mây che- thật hay
Núi thần sáng tỏ, chỗ này tuyệt sao
Hoa thông thơm ngát thanh tao
Dẫn dắt du khách chỉ sao một người
Áng mây bay, thật đỏ tươi
Thành tường cao vút, không người lại qua
Trăng, sao đã gác mái nhà
Vẳng nghe Tiên nữ đêm qua dạo đàn”
Khí lành bao phủ bức màn
Quê xa thao thức, lại càng nhớ quê
 Từ nay đã tỉnh cơn mê
Về quê, rộn thúc- muốn về một phen
Một năm xa cách- chưa quen !
Lòng Từ đã quyết, mới đem hỏi nàng
Xin về một chuyến, vội vàng
Thu xếp việc cũ- khỏi mang lòng Trần
Khi đó hạnh phúc bội phần
Cùng nàng già ở cõi Thần, nơi Tiên
Giáng Hương khóc mãi không yên
Khuyên chàng chẳng được,thì nên vì chàng
Chồng, vợ nghĩa cả cao sang
Không giữ được chàng, bến nước làng mây
Chỉ sợ một ngày gần đây
Cõi Trần ngắn ngủi- đứt dây duyên Trời
Xe mây đã chờ một nơi
Phong thư viết sẵn cho người tình xưa
Dặn rằng: “sáng, tối, chiều, trưa
Nhìn thư hãy nhớ, mới vừa chia tay”
Gạt lệ- chàng mới đi ngay
Xe chàng phút chốc đã bay về nhà
Nhưng mà năm tháng vụt qua
Vật dời, sao đổi liệu mà biết đây
Một ngày bến nước, làng mây
Là năm -chốn tục nơi đây qua rồi
Chàng mang tên, họ mình thôi
Hỏi thăm quê cũ, chẳng người nào quen
Một cụ già mới thưa lên
Ông nội tôi có biết tên người này
Từ quan vào núi đến nay
Tám mươi năm lẻ, chưa hay tin gì
Chàng buồn lòng dạ vân vi
Xe mây bay mất, lấy gì lên tiên
Bấy giờ mở bức thư liền
Giáng Hương từ biệt- buồn phiền, đớn đau
“Kể từ lúc mới biết nhau
Nên duyên sớm tối, trước, sau mặn nồng
Nay duyên đã hết- còn không ?
Non Tiên trên biển, bềnh bồng nơi đâu ?
Biệt ly thiếp rất âu sầu
Lang quân quay lại, biết đâu mà tìm”
Từ Thức một phút lặng im
Đã hiểu tất cả, lại tìm sao ra ?
Từ Thức không về được nhà
Người thân chẳng có sao mà sống đây
Thế là: nón lá,áo cây
Vào núi đi mất,Chẳng ngày nào ra
Hoành Sơn nắng khuất, chiều tà
Mang con người tốt dời xa cõi đời ./.






LỜI BÌNH

Than ôi sợ quái- chuyện thường !
Thánh hiền không nói, biết đường được sao ?
Vợ Tiên Từ Thức lấy vào
Có thực hay ảo, làm sao tỏ tường
Nếu mà có đức- Âm thương
Nơi dương sớm báo- lẽ thường mà thôi
Quân tử ơi- hãy thức thời
Bớt quái, tích đức-lẽ đời lên tiên ./.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ