Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

CÂU CHUYỆN
Ở ĐỀN HẠNG VƯƠNG
                                                Phương Huyền
Hồ Tông Thốc-Quan đời Trần
Vâng lệnh đi xứ một lần- Bắc phương
Nhân đi qua đền Hạng Vương
Tiện tay đưa một vài đường bút hoa
“Nước trăm hai- Nổi danh nhà  (1)
A Phòng ông đốt- một tòa tan không
Phạm Tăng định giết Bái công
Vì ông cản lại- Ngọc không còn lành (2)
Đến khi kết thúc chiến tranh
Giang Đông quay lại , đâu thành lối đi
Năm năm lăn lộn làm chi
Hán Vương thương hại- táng vì Lỗ công”
Đề xong ông Hồ yên lòng
Nhà trọ nằm nghỉ, đang trong mơ màng
Thấy người khăn lượt gọn gàng
Đến thưa câu chuyện: Mời quan tới hầu
Đức Hạng Vương chờ đã lâu
Ông Hồ vội vã, bước mau theo liền
Đến nơi thành, quách liên miên
Cung điện đẹp tuyệt, một miền nước mây
Hạng Vương chờ sẵn nơi đây
Mời ông ngồi xuống, giãi bày chuyện xưa
Sao ông lưu bút ban trưa
Dùng lời quá nặng, tôi vừa xem qua
Giang sơn chưa phải vì ta
Sao ta lại nhận chức mà Hán phong !
Điền Hoành còn chẳng thèm mong
Rút kiếm tự sát, đâu hòng làm quan
Ta đây tung hoành dọc ngang
Cũng vì xã tắc, diệt tan Tần Hoàng
Một trận phá được Chương Hàm
Chư hầu quay giáo đầu hang ta đông
Nhưng Trời chưa cho thành công
Bại dưới tay Hán- sao không thẹn lòng ?
Á Phụ chỉ bảo, cầu mong (3)
Vì ta cố chấp- không xong việc đời
 Bị lũ Vương Ế hại người
Đầu ta cắt xuống, đưa nơi Bái đường
Một vài kẻ dám coi thường
Ghi chép bậy bạ, chẳng thương ta nào
Lời ông quái ác làm sao !
Coi ta kém cỏi, biết bao bất bình
Ông Hồ cười nói thân tình
Mệnh Trời đành chịu, chứ mình tạo đâu
Thương, Trụ mất nước từ lâu
Nhà Tần ông diệt- phép mầu hay chăng
Hôm nay xin phép nói năng
Vua hãy nghe chút công bằng từ tôi
Hạng Vương vui vẻ nhận lời
Ông Hồ mới nói: Viêc đời sáng soi
Muốn xoay thiên hạ mà coi
Tấm lòng chân thật mới đòi dân theo
Nhưng Ngài chỉ thét quân reo
Lấy cương làm đức, khó nghèo lánh xa
Trăm năm trong cõi người ta
Lòng người đã mất, Sơn Hà đi tong
Hạng Vương bày tỏ tấc lòng :
“Giết một Tống Nghĩa- quân trong nghe lời
Để cho dân ở mọi nơi
Định cư, sinh sống, vui chơi, yên bình
Ở đời nước mạnh, nhiều binh
Ép yếu- thường tình, đầy dẫy thế gian
Tử Anh chết khỏi phải bàn
Hợm mình, bội nghĩa- giết làm gương soi
Bất trung phải diệt giống nòi
Thương dân, tiết kiệm- được coi Vua hiền
Không hiểu những chuyện thường niên
Gán ta tiếng ác, lại phiền gian ngay”
Ông Hồ mới nói câu này
Nấu kinh trong lửa- ai bày ra đây ? (4)
Giết Nghĩa Đế, quân một bầy
Nhẫn tâm như vậy, sau này ai theo
Hán Vương tập hợp dân nghèo
Làm viêc nhân nghĩa dẫu trèo chông gai
Ngài sao bằng được một, hai
Mà tranh luận mãi, nối dài thâu canh
 Hạng Vương mặt tái, lạnh tanh
Lão thần họ Phạm phải đành đỡ cho (5)
“Ở đời quân, tướng cùng lo
Trung thần, nịnh,phản thấy cho nhiều triều
Thích Cơ mà Hán Vương yêu
Lã Trĩ đầy đọa thân kiều làm heo
Coi thường truyền thống không theo
Truyền ngôi con bé, làm nghèo giang sơn
Vậy thì ai kém, ai hơn ?
Mà ông trút hết căm hờn cho Vua”
Ông Hồ lý cũng đã vừa
Gật đầu công nhận, xin thưa : Yên lòng !
Canh tàn, trà cạn, luận xong
Chút tình lưu luyến còn mong tái hồi
Hạng Vương ơn đứng, ơn ngồi
Tiễn chân tạm biệt xa nơi phủ đường
Té ra một chuyện rất thường
Chiêm bao một giấc, còn đương bang hoàng
Hôm sau mua lít rượu ngang
Cùng với hoa, quả- cúng chàng Hạng Vương
Trước khi thuyền lại lên đường
Hoàn thành nhiệm vụ chiến trường ngoại giao ./.

LỜI BÌNH
Than ôi với Sở- Hán cao
Với Vua chính đạo- Hán nào có hơn
Ví như nổi giận hồng môn
Tha cha Hán đế, Hạng khôn khó lường
Mọi việc trong triều nhiễu nhương
Hán cũng tạp nhạp, kém đường Hạng xa
Hãy gác chuyện đó đi mà
Bàn làm chi nữa cho ta bực mình ./.

                                              22/10/2012
*(1)Quan Trung hiểm yếu, hai người có thể đối được trăm người
*(2)Phạm Tăng khuyên không được tức mình đập nát đấu ngọc
*(3)Á Phụ- chỉ Phạm Tăng
*(4)Đốt sách thánh nhân
*(5)chỉ Phạm Tăng

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ