Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Tryền Kỳ Mạn Lục


CHUYỆN KỲ NGỘ Ở TRẠI TÂY                                         Phương Huyền

Hà Nhân quê ở Thiên Trường
Lên Kinh để học- chuyện thường sắp thi
Sắm sanh hành lý để đi
Tìm nơi trọ học- một khi gặp thầy
Mỗi ngày đi học qua đây
Phường Khúc Giang đó- Trại Tây kinh thành
Qua dinh cơ cũ rêu xanh
Của Thái sư nọ- nay đành bỏ hoang
Ngày ngày đi học qua ngang
Thấy hai cô gái đầu mang trâm cài
Cợt cười hái những bông mai
Ném cho Sinh nữa, cả hai vui đùa
Lâu rồi Sinh chẳng chịu thua
Đứng cùng trò chuyện, lại mua câu cười
Vui vẻ cùng cả hai người
Hỏi han tên, họ và nơi đi về
Nàng rằng: em dân nhà quê
Thân làm tỳ thiếp là nghề của em
Dinh Thái sư cũ đã quen
Từ khi ông mất- cài then giữ nhà
Hôm nay đông hết, xuân qua
Vui chơi thỏa thích, hái hoa bên đường
Em họ Liễu, tên Thu Nương
Bạn đây họ Cúc, tên thường Hồng Hoa
Sinh bèn thủ thỉ lân la
Rủ hai cô gái về nhà trọ chơi
Hai nàng cả thẹn, mỉm cười
Chúng em thân mảnh ra nơi gió lùa
Quý chàng chúng em xin thưa
Nơi công tử ở- xin đưa về nhà
Ngày xuân tình cảm mặn mà
Ái ân thỏa sức, thật là si mê
Hai nàng sớm tối đi về
Chơi bời thả sức, chẳng chê đêm dài
 Cùng nhau rượu đẫm môi ai
Ba người ngâm vịnh, đêm dài tàn canh
Em Liễu cất giọng thanh thanh
Ngâm đoạn thơ ngắn, yêu anh thật thà
“Màu hôi dâm dấp áo là
Mày xanh đôi nét tà tà như châu
Gió xuân xin nhẹ nhàng nhau
Thân non đâu chịu được đau, yếu mềm”
Nàng Cúc tiếp tục nói thêm
“Ngày xuân hoa điểm, một đêm thỏa lòng
Cung sâu thưa gửi giọt rồng
Ngọn đèn soi tỏ trường hồng long lanh
Lang quân mặc sức vin cành
Đào non nhận lấy những nhành thắm tươi”
Sinh nghe vỗ tay cả cười
Buồng xuân then cấm là nơi chứa vàng
Tôi xin chịu cả hai nàng
Lời hoa, ý gấm tôi mang theo về
“Tôi cũng người ở thôn quê
Buồng văn đơn lẻ, đi về lạnh không
Bỗng đâu đượm sắc, hương nồng
Hai nàng chịu ở một phòng cùng tôi
Sẻ chia lạnh lẽo khí trời
Hữu tình, yên ấm một thời ái ân”
Từ đó một ngày đôi lần
Sớm đi, chiều đến tấn tần sánh đôi
Được coi kỳ ngộ ở đời
Bùi Hàng thua kém, một thời đã qua  (1)
Một đêm gió bấc, trăng tà
Hai nàng vẫn đến, thật là đáng yêu
Em Liễu khẽ nói một điều
Em sợ lỗi hẹn cuộc yêu với chàng
Nhưng thân em mỏng đang mang
Chịu đâu gió rét, xin chàng thương cho
Bấy giờ Sinh mới hơi lo
Ôm ấp em Liễu nhỏ to đôi điều
Dáng Liễu kiều diễm đáng yêu
Đúng là nhan sắc mỹ miều như hoa
 Cúc đang ngắm họ từ xa
Dáng chừng hổ thẹn như là bị chê
Thế là nàng bỏ ra về
Vài hôm không đến, không mê bụi trần
Sinh không thấy đến phân vân
Hỏi Liễu xem Cúc có phần khỏe chưa ?
Bấy giờ Liễu mới xin thưa
Nàng Cúc vẫn khỏe, thẹn chưa tới chào
Hôm nọ chẳng biết thấp cao
Chỉ khen mình thiếp, lẽ nào không ghen
Xin chàng đọc thư mà xem
“Nàng Cúc trách khéo, đừng đem so cùng
Băng sương cốt cách như tùng
Cành mềm, cánh mỏng sống chung gió Trời
Sao chàng thiên vị một nơi
Một hoa Liễu đẹp, Cúc hơi thẹn lòng”
Đọc đi, đọc lại thư xong
Sinh viết vài chữ, mấy dòng thanh minh
“Từ hôm quen biết hai mình
Tôi đâu có dám phụ tình một ai
Ái ân san sẻ cả hai
Tình sâu, nồng đậm dám nài thêm chi”
Cúc nhận được thơ một khi
Lại tình nồng thắm, không vì chuyện xưa
Thời gian thấm thoát thoi đưa
Nguyên Tiêu đẹp lắm cũng vừa tới nơi
Chàng đến nhà thiếp dạo chơi
Ái ân mãi thế, mới mời muộn sao ?
Sinh muốn đến tự hôm nào
Lựa lời muốn hỏi biết bao lần rồi
Ngại ngùng Sinh chẳng cất lời
Được hai nàng mời, sinh vội đi ngay
Nguyên Tiêu trăng đẹp ngất ngây
Trại Tây vừa đến, nơi này hoang vu
Hai nàng dẫn đến một khu
Viện cớ nhà chật, không chu đáo cùng
Ở vườn tiện thể vui chung
Ngắm trăng thù tạc, tiệc cùng Hằng Nga
 Chiếu trúc được chải rộng ra
Đèn nhựa thông sáng, thật là hương thơm
Rượu hạt hạnh, bánh thay cơm
Mỹ nhân vô khối, mừng hôm xum vầy
Họ Mai, họ Lý đến đây
Họ Kim, họ Thạch mừng ngày đoàn viên
Một cảnh xum họp thần tiên
Gần sáng mới dứt, Sinh nên đi về
Vài tháng sau, tin từ quê
Cha, mẹ gọi về tính chuyện hôn nhân
Nhưng mà Sinh quá quen thân
Dùng dằng không dứt, muôn phần khó xa
Hai nàng mới nói thật thà
Chúng em sức yếu, việc nhà khó lo
Anh về quê mau đi cho
Yên bề gia thất, đừng do dự nhiều
Chúng em biết, được anh yêu
Từ trong tâm khảm, sớm chiều nhớ anh
Chúng em có tấm lòng thành
Vài dòng tiễn biệt, mong anh nhớ cùng
“Trại Tây nọ, ở khu trung
Mấy gian nhà cũ, giữa vùng trại hoang
Phấn son ngày tháng điểm trang
Quạnh hiu gác khói hiên đang lạnh lùng
Vừa tuần đôi tám xuân dung
Tin ong sứ điệp chưa thông nẻo nào
Bên hoa hôm sớm tiêu dao
Đường xuân then cửa dám chào hỏi ai
Nho sinh bỗng có một người
Văn chương kinh sử tót vời làu thông
Trong tường ngấp nghé xa trông
Tuy duyên chưa buộc mà lòng đã trao
Tình yêu chẳng dễ ngăn nào
Đời hoa thôi đã gửi vào chúa xuân
Cành xanh lá biếc thanh tân
Múa may theo ngọn gió xuân dập dìu
Lòng hoa khi giọt sương gieo
Sầu xuân đã nhẹ nhàng tiêu, nhẹ nhàng
 Miệt mài trong cuộc truy hoan
Tây Thi ngực nở, Tiểu Man lưng mềm (2)
Năm tròn chăn gối vừa êm
Non sông dục khách, trạnh niềm gia hương
Tin nhà gửi đến đau thương
Càng đau thương lúc buông cương dặm ngoài
Bon bon xe ruổi trời mai
Lòng em khô héo tiễn hài đường xa
Bến Nam cỏ ấy bóng tà
Vườn Tây một rặng Mai già khóc mưa
Cỏ cây rầu rĩ tiêu sơ
Chàng về thiếp luống ngẩn ngơ tâm hồn
Vì chàng hát khúc nỉ non
Biệt ly để nặng đau buồn cho ai”
Nói xong nước mắt ngắn dài
Sinh bèn từ biệt cả hai- dứt tình
Hôm sau Sinh vội rời kinh
Về quê xem thử tình hình ra sao
Ở quê nhắm sẵn đám nào
Vội vàng thưa chuyện biết bao tâm tình
Làm trai nấu sử sôi kinh
Khi chưa đỗ đạt, tự mình trói sao
Vợ con bận bịu biết bao
Chăn gối sao nhãng, việc nào hơn đây
Thư thư ít bữa hãng hay
Hãy cho con hoãn việc này vài năm
Cha, mẹ nghe Sinh nói năng
Biết lo sự nghiệp, sánh bằng tiền nhân
Thế là hoãn việc làm thân
Không cưới xin nữa, để phần học thi
Ở nhà lâu mãi làm chi
Lên kinh theo học, hay vì tương tư
Trại Tây xem rõ thực hư
Hai nàng đã đón, miệng như hoa cười
Hỏi chàng cô vợ đôi mươi
Không vui duyên mới, bỏ người ta đi ?
Sinh nói rõ chuyện một khi
Hai nàng tấm tắc khen vì lòng son
Năm qua, tháng lại mỏi mòn
Học hành sao nhãng lại còn nhớ hoa
Mới xuân, hè lại, thu qua
Đông đến gió lạnh thật là rét thay
Vừa rồi chưa gặp một ngày
Hai nàng đẫm lệ, đón ngay chàng vào
Cùng nhau nói rõ thấp cao
Xuân thì khỏe mạnh, sức hao đông về
Ham vui ân ái đê mê
Số Trời đã định, em về cõi Tiên
Em đâu dám buộc anh phiền
Thú vui có sẵn về miền nào đây
Dầu lòng Sinh mới dãi bày
Cái lúc tan vỡ, sao đây đành lòng
Còn bao lâu nữa chờ mong
Gió đông thổi đến, chỉ trong tuần này
Mỗi lần quá bộ Trại Tây
Thương em chàng hãy vào đây nhớ người
Nén hương tưởng nhớ cuộc chơi
An ủi em đó, ở nơi suối vàng
Nghe xong Sinh thấy bàng hoàng
Nước mắt lã chã hai hàng tuôn ra
Tiếc thương cho một đời hoa
Sớm nở tối lụi thật là đau thương
Anh đang theo học tại trường
Xa quê không biết tìm đường lo toan
Lấy gì đắp điếm, đa mang
Để em đau khổ, lòng càng rối tơ
Yêu nhau em chẳng được nhờ
Lúc em lâm nạn, làm ngơ thế này
Cúc rằng anh khéo lo thay
Sống, thác có số- đặt bày chi đâu
Ngày sau mà có nhớ nhau
Đôi hài em tặng hãy mau giữ gìn
Chút quà nhỏ, để làm tin
Sau này có thiếp giữ im chân chàng
Quả nhiên đêm đó gió sang
Hai nàng không đến, Sinh mang mối sầu
Tương tư suy nghĩ đâu đâu
Lang thang không định, đến đầu nhà bên
Láng giềng tâm sự cũng nên
Ông lão hàng xóm không quên khuyên chàng
“Dinh Thái Sư vốn cùng làng
Nhưng mà chỗ ấy bỏ hoang lâu rồi
Sân, tường rêu mọc không thôi
Chẳng ai quét dọn, không người ghé qua
Những cô gái- lũ tà ma
U hồn, trệ phách cũng là lẳng lơ
Trăng xuông hình bóng vật vờ
Bóng cây xơ xác đứng chờ quanh sân
Họ Liễu: cây liễu tần ngần
Họ Cúc: đám cúc đã gần héo khô
Họ Mai, họ Thạch đứng phô
Thân gầy bạc phếch-sao cô dịu dàng
Họ Kim: kim tiền đã vàng
Họ Lý: hoa lý đông sang trơ cành
Không ngờ chúng lưu luyến anh
Cây cối biến huyễn- duyên lành say xưa
Anh hãy tỉnh ngộ là vừa
Ham vui quên mất sáng trưa học hành”
Đôi hài nàng vừa tặng anh
Hóa hoa bay mất, thôi đành nhìn theo
Sinh tuy trọ học- cảnh nghèo
Sửa một mâm cỗ cúng theo hai nàng
Điếu văn hay, lệ hai hàng
Thương hoa, tiếc ngọc lòng chàng sót đau
Đêm vừa chợp mắt, lúc sau
Hai nàng đến tạ rồi mau về Trời
Sinh muốn lưu lại chút thôi
Hai nàng bay mất, tiếc nơi tâm tình
Mong hai nàng có anh linh
Luôn nghĩ mãi đến mối tình mỏng manh ./.
                                            11/12/2012




·        (1) BÙI HÀNG đời Đường đi thi trượt, trở về đến trạm Lam Kiều Khát nước vào một nhà gần đó xin nước uống.Trong nhà có bà cụ già gọi một cô gái tên là Vân Anh bưng nước ra cho. Thấy Vân Anh nhan sắc tuyệt đẹp, Bùi Hàng lấy làm vợ, bà già đòi phải mang đến một bộ chày cối ngọc để giã một viên thuốc thì sẽ gả cho. Sau Bùi Hàng quả là có kiếm được chày cối ngọc đem đến và lấy được người con gái ấy, hóa ra người con ái đó là một nàng Tiên- Vợ chồng đưa nhau vào ở trong động Ngọc Phong và Bùi Hàng cũng thành Tiên.
·        (2) Nàng Tây Thi là vợ vua Ngô Phù Sai nước Ngô là người tuyệt đẹp
Nàng Tiểu Man là vợ lẽ của nhà thi sĩ Bạch Cư Dị múa rất khéo

LỜI BÌNH
Than ôi! Ít dục lòng thanh
Dục yên thì lặng- sao anh động tình
Tà ma quấy phá thân mình
Loài hoa quyến rũ, làm Sinh rối bời
Chính nhân đâu kể hoa rơi
Chăm chỉ học tập nên người mai sau ./.

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

Truyền Kỳ Mạn Lục

CHUYỆN TƯỚNG DẠ XOA
                                           Phương Huyền
Văn Dĩ Thành- quê Quốc Oai
Tính tình hào hiệp, ít ai dám bì
Yêu, ma, quỉ quái- sợ gì
Dâm thần, lệ quỷ có chi phải bàn
Nhà Trần cuối đời Trùng Quang
Người chết nhiều lắm- hồn oan vật vờ
Không nơi nương tựa- bơ vơ
Thường tụ tập lại cậy nhờ dương gian
Đang đêm gõ cửa nhà quan
Mới tối tụ tập hàng đàn kiếm cơm
Đón những cô gái- bờm xơm
Kết chồng, vợ tạm vài hôm vui vầy
Ai mà dám động vào đây
Không ốm thì chết, lũ này tạo ra
Ai ai cũng sợ lũ ma
Tối đóng cửa kỹ- chẳng ra ngoài đường
Chỉ có Dĩ Thành coi thường
Rượu say ngất ngưởng, đơn thương ra ngoài
Yêu ma trông thấy thật oai
Bảo nhau chạy cả- dám sai trêu nào
Dĩ Thành tập hợp chúng vào
Đôi lời hơn, thiệt muốn trao gửi cùng
“Các ngươi là những anh hùng
Cớ sao lại thích hành hung con người
 Làm cho chết chóc nơi nơi
Nếu đúng như vậy – lưới Trời chẳng tha”
Bấy giờ lũ Quỷ nói ra
Làm những việc đó- chẳng qua thiếu bầy
Cần thêm quân khắp đó đây
Quân hùng, tướng mạnh- đặt bày luật Ma
Dĩ Thành bày tỏ xót xa
“Thêm nhiều quân lắm để mà thiếu ăn
Tổn hại dân chúng siêng năng
Không người cung cấp- sống bằng gì đây
Nói chi thêm lũ, thêm bầy
Lòng dục đã thả- lấp đầy các sông
Thói ác, hung dữ, cuồng ngông
Dòm buồng, trộm của, dối lòng Trời cao
Luật Trời dùng đức- đẹp sao
Ưa sinh, không diệt- lẽ nào không theo
Ác nghiệp hơn cả hùm, beo
Thượng đế quở phạt, nhẹ: hèo vài trăm
Nặng thì tru lục để răn
Trốn đi đâu được- chi bằng thiện lương”
Bấy giờ chúng Quỷ tỏ tường
Bùi ngùi bày tỏ đôi đường Thành hay
“Bọn tôi đâu muốn đặt bày
Sống thời chẳng gặp-thác nay vật vờ
Đói mà chẳng có gì vơ
Thôi thì lập hội, đợi chờ vận may
Xoay xở miếng ăn qua ngày
Đến thời vận đổi, người nay tan dần
Minh ty cũng chẳng cản ngăn
Bọn tôi thả sức ra tăng quân nhiều
Sang năm nhân thế tiêu điều
Khắp nơi ly tán, nhà siêu, chết người”
Bầy quỷ nhẩy múa vui cười
Dọn ra tiệc mặn xin mời Thành ăn
Trâu thì bắt ở xóm Năm
Rượu, gạo, rau quả phải chăng cướp về
Dĩ Thành ăn uống no nê
Lũ quỷ kinh ngạc- rất mê Dĩ Thành
Cả lũ khi ấy đồng thanh
Tôn Thành chủ soái- xứng danh đầu đàn
Bọn tôi ô hợp- dễ tan
Không người lãnh đạo, việc làm tự do
Sứ quân có bụng chung lo
Xin người sắp xếp việc cho tôi làm
Để sao khắp cả nhân gian
Không có những việc trái ngang, chết người
Dĩ Thành khi ấy cả cười
Ta văn võ tốt- xứng nơi quần hùng
Nhưng ta còn mẹ sống chung
Can tội bất hiếu- đi cùng các ngươi ?
Không! Chúng tôi rất cần người
Giữ nghiêm quân lệnh, nơi nơi bẩm trình
Không cần về cõi u minh
Lãnh đạo, chỉ bảo hết mình mà thôi
Dĩ Thành qui định vài lời
Lũ quỷ vâng dạ một thời nghe theo
“Đêm, ngày không được reo neo
Giết người, cướp của- ta treo lăng trì
Dâm ô trái lệnh một khi
Đánh đòn, giam lại- ta thì không tha
Các ngươi nếu biết nghe ta
Tạo phúc dân chúng- mới là Quỷ minh”
Thế là từ đó yên bình
Từng tốt, từng bộ bẩm trình Thành nghe
Làm điều tốt, bớt rượu chè
Làm ác không có, luôn nghe lời Thành
Một hôm gió mát, trăng thanh
Thấy một sứ giả mời Thành đi ngay
Nói rằng Âm cung bấy nay
Thấy ông cương nghị- hàng ngày gắng công
Muốn đem phẩm vật tặng ông
Xin ông đừng ngại, phiền lòng mà chi
Thành đòi lũ Quỷ tức thì
Hỏi xem việc ấy nên đi không nào ?
Lũ Quỷ nói rõ thấp, cao
“Diêm vương đã rõ anh hào bấy nay
Điều binh khiển tướng thật hay
Bởi thời nhiễu loạn, cần ngay tướng hùng
Bốn bộ Dạ Xoa Âm cung
Có người cai quản từng vùng mới yên
Mỗi người đủ chức, đủ quyền
Sinh linh thưởng phạt, oai nghiêm luật Trời
Nếu ngài không đi tới nơi
Nhận ấn, lĩnh chức- xin mời người thay
Âm cung cất nhắc thật hay
Không thể đút lót, cầu may được nào
Sứ quân là bậc anh hào
Nếu không nhận chức- biết bao quân buồn”
Thành bèn tặc lưỡi nói luôn
“Chết tuy đáng ghét- đâu buồn- khôn mua
Thông đẹp bị đẵn khó chừa
Chim Trĩ lông đẹp- chịu thua người cần
Voi chết vì ngà trắng ngần
Chim Hồng, chim Nhạn chết dần không kêu
Trí dũng mà không được nêu
Sống ở xó lều, sao tỏ chí trai
Kẻ hèn mà lại sống dai
Chết đi vang khắp trong ngoài vạn dân”
Thế rồi xếp sắp vài tuần
Thành tự nhiên mất- không cần vấn vương
Lê Ngộ vốn cùng quê hương
Bạn từ thủa nhỏ- rất thương Dĩ Thành
Đang phiêu bạt- vì chiến tranh
Ở một nhà trọ, ngoài thành Quế Dương
Một đêm Trời đẫm hơi sương
Chừng quá canh một, Lê đương mơ màng
Thấy người cưỡi ngựa thật sang
Kẻ hầu, người hạ rộn ràng tới thăm
Xem ra từ cách nói năng
Đến từng cử chỉ như thằng bạn thân
Mặt hơi giống- lúc lại gần
Lê Ngộ toan tránh, khách cần hỏi han
Bạn thân từ thủa cơ hàn
Lại muốn tránh mặt, sao làm thế anh ?
Tôi chính là bạn Dĩ Thành
Cùng xóm thủa nhỏ, học hành cùng nhau
Xa nhau hồi ấy đã lâu
Anh mải lưu lạc có đâu ở nhà
 Tôi thì làm quan ở xa
Mãi tận Âm Phủ, nay đà tới đây
Lê Ngộ từ tốn dãi bày
Xưa nay tôi vẫn sống ngay, thật thà
Tu âm, tích đức, tránh tà
Dậy học cẩn trọng- vậy mà long đong
Tiền bạc lúc có lúc không
Vợ con lận đận, đói lòng sớm hôm
Bạn bè nhiều kẻ lôm côm
Tài thì chẳng có, chẳng hơn chút nào
Vậy mà họ sướng làm sao
Nhiều tiền lắm của- có bao tòa nhà
Quan to dinh thự nguy nga
Tôi thật không hiểu rõ là cớ chi
Dĩ Thành thương bạn một khi
Giải thích bạn rõ- bởi vì số thôi
Phú quý phải ở cơ Trời
Nghèo hèn cũng phải ở nơi Thiên đình
Chứ đâu có phải do mình
Than Trời, trách đất tội tình lắm ru
Thằng Xe làm khốn chàng Chu  (1)
Núi đồng đâu bù, họ Đặng đói to (2)
Hai người tâm đắc, chuyện trò
Lúc sắp từ biệt, Thành cho câu này
“Công việc của tôi ngày nay
Quản quân ôn dịch- khó thay việc Trời
Số người bị bệnh nơi nơi
Nếu phúc không tốt- e rồi chết thôi !
Nhà bác phúc mỏng mấy hồi
Khó tránh số kiếp ở nơi cơ hàn
Hãy về quê quán lo toan
Chớ nơi đất khách- họ hàng chia ly”
Lê Ngộ vái lạy một khi
Mong bạn che chở qua đi nạn này
Dĩ Thành khi ấy dãi bày
Địa phương bạn ở, tôi nay khó vào
Tướng Đinh coi sóc thấp, cao
Quỷ quân áo trắng ác nào ác hơn
 Bác lo một vài mâm cơm
Có đủ rượu thịt cho hơn ngàn người
Từ xa đến, đói rã rời
Thấy có rượu thịt, cứ xơi thỏa lòng
Bác núp khi thấy sắp xong
Mới ra sụp lạy, mà không nói gì
May ra chúng sẽ ngơ đi
Gia đình thoát nạn, lo gì đạo ôn
Lê Ngộ đã rõ nguồn cơn
Rưng rưng nước mắt tạ ơn Dĩ Thành
Về quê thật sớm, thật nhanh
Bệnh dịch đang nổi, hoành hành khắp nơi
Gia đình bệnh nặng quá rồi
Đêm ấy làm cỗ bày nơi sân nhà
Lũ Quỷ sứ- đến từ xa
Đang đói có cỗ, còn là đói sao ?
Chẳng lẽ vì uống rượu vào
Lại mắc phải tội, lẽ nào chịu đây
Tướng Đinh đứng giữa nói ngay
Cho ăn thoải mái mừng ngày ra quân
Chúng ăn được khoảng tám phần
Lê Ngộ ra lạy chẳng cần xin chi
Tướng Đinh quát: đến làm gì ?
Ta đang ăn uống, hãy đi kẻo phiền
Chúng Quỷ khi ấy tâu liền
Chắc cỗ của nó dâng Tiên xét nhờ
Năm mạng sắp chết đang chờ
Mong người qua quýt, làm ngơ thì còn
Tướng Đinh bèn lấy bút son
Xóa hơn mười chữ rồi còn bỏ đi
Năm người thoát chết một khi
Lê Ngộ cảm tạ, ơn ghi bạn Thành
Bèn xây ngôi miếu thật nhanh
Sắm sanh lễ vật mời Thành hiển linh
Người làng đến kêu cho mình
Cũng đều ứng nghiệm- sinh linh được nhờ ./.

*1.Chu Thù nhà nghèo, chiêm bao thấy Thượng đế thương mình, Ngài hỏi
Vị thần tư mệnh: Nó có giàu được không ? Thần tư mệnh nói : Số nó nghèo lắm,nhưng hiện có số tiền của thằng Xe cóThể cho nó mượn được, rồi đến kỳ thằng Xe nó sinh thì lại phải trả. Sau Chu khá giàu . Đúng đến kỳ hạn Chu xe hết tiền của đi trốn. Buổi tối Chu dừng xe nghỉ ở dọc đường gặp một người đàn bà chửa xin nằm tạm nhờ ở dưới xe
Đêm ấy người đàn bà đẻ đứa con trai vì nghĩ nó đẻ ở dưới xe, bèn đặt tên là thằng Xe. Từ đấy Chu làm gì cũng thất bại, lại thành nghèo kiết xác.
*2.Vua Hán Văn Đế yêu quí bày tôi là Đặng Thông, Thấy thầy tướng bảo Thông sẽ phải chết đói, bèn ban cho Thông cả cái núi đồng ở đất Thục, cho được phép đúc tiền mà tiêu, vậy là không lo chết đói nữa. Nhưng sauVăn Đế mất, Cảnh Đế lên làm vua ghét Thông, tịch thu cả gia sản, ThôngPhải đi ở nhờ và quả nhiên chết đói.

LỜI BÌNH

Than ôi! Bạn tốt lẽ thường
Trước sao, sau vậy phải thương đến cùng
Nhiều kẻ khi vui- góp chung
Cứ rượu, cứ thịt thì cùng đường đi
Đến lúc hoạn nạn một khi
Đâu có quen biết- lờ đi, thật buồn
Chuyện này hãy đọc luôn luôn
Mà thấy hổ thẹn, biết buồn lòng gian !
                  
                                       5/12/2012