Tryền Kỳ Mạn Lục
CHUYỆN KỲ NGỘ Ở TRẠI TÂY Phương Huyền
Hà Nhân quê ở Thiên Trường
Lên Kinh để học- chuyện thường sắp thi
Sắm sanh hành lý để đi
Tìm nơi trọ học- một khi gặp thầy
Mỗi ngày đi học qua đây
Phường Khúc Giang đó- Trại Tây kinh thành
Qua dinh cơ cũ rêu xanh
Của Thái sư nọ- nay đành bỏ hoang
Ngày ngày đi học qua ngang
Thấy hai cô gái đầu mang trâm cài
Cợt cười hái những bông mai
Ném cho Sinh nữa, cả hai vui đùa
Lâu rồi Sinh chẳng chịu thua
Đứng cùng trò chuyện, lại mua câu cười
Vui vẻ cùng cả hai người
Hỏi han tên, họ và nơi đi về
Nàng rằng: em dân nhà quê
Thân làm tỳ thiếp là nghề của em
Dinh Thái sư cũ đã quen
Từ khi ông mất- cài then giữ nhà
Hôm nay đông hết, xuân qua
Vui chơi thỏa thích, hái hoa bên đường
Em họ Liễu, tên Thu Nương
Bạn đây họ Cúc, tên thường Hồng Hoa
Sinh bèn thủ thỉ lân la
Rủ hai cô gái về nhà trọ chơi
Hai nàng cả thẹn, mỉm cười
Chúng em thân mảnh ra nơi gió lùa
Quý chàng chúng em xin thưa
Nơi công tử ở- xin đưa về nhà
Ngày xuân tình cảm mặn mà
Ái ân thỏa sức, thật là si mê
Hai nàng sớm tối đi về
Chơi bời thả sức, chẳng chê đêm dài
Cùng nhau rượu đẫm môi ai
Ba người ngâm vịnh, đêm dài tàn canh
Em Liễu cất giọng thanh thanh
Ngâm đoạn thơ ngắn, yêu anh thật thà
“Màu hôi dâm dấp áo là
Mày xanh đôi nét tà tà như châu
Gió xuân xin nhẹ nhàng nhau
Thân non đâu chịu được đau, yếu mềm”
Nàng Cúc tiếp tục nói thêm
“Ngày xuân hoa điểm, một đêm thỏa lòng
Cung sâu thưa gửi giọt rồng
Ngọn đèn soi tỏ trường hồng long lanh
Lang quân mặc sức vin cành
Đào non nhận lấy những nhành thắm tươi”
Sinh nghe vỗ tay cả cười
Buồng xuân then cấm là nơi chứa vàng
Tôi xin chịu cả hai nàng
Lời hoa, ý gấm tôi mang theo về
“Tôi cũng người ở thôn quê
Buồng văn đơn lẻ, đi về lạnh không
Bỗng đâu đượm sắc, hương nồng
Hai nàng chịu ở một phòng cùng tôi
Sẻ chia lạnh lẽo khí trời
Hữu tình, yên ấm một thời ái ân”
Từ đó một ngày đôi lần
Sớm đi, chiều đến tấn tần sánh đôi
Được coi kỳ ngộ ở đời
Bùi Hàng thua kém, một thời đã qua (1)
Một đêm gió bấc, trăng tà
Hai nàng vẫn đến, thật là đáng yêu
Em Liễu khẽ nói một điều
Em sợ lỗi hẹn cuộc yêu với chàng
Nhưng thân em mỏng đang mang
Chịu đâu gió rét, xin chàng thương cho
Bấy giờ Sinh mới hơi lo
Ôm ấp em Liễu nhỏ to đôi điều
Dáng Liễu kiều diễm đáng yêu
Đúng là nhan sắc mỹ miều như hoa
Cúc đang ngắm họ từ xa
Dáng chừng hổ thẹn như là bị chê
Thế là nàng bỏ ra về
Vài hôm không đến, không mê bụi trần
Sinh không thấy đến phân vân
Hỏi Liễu xem Cúc có phần khỏe chưa ?
Bấy giờ Liễu mới xin thưa
Nàng Cúc vẫn khỏe, thẹn chưa tới chào
Hôm nọ chẳng biết thấp cao
Chỉ khen mình thiếp, lẽ nào không ghen
Xin chàng đọc thư mà xem
“Nàng Cúc trách khéo, đừng đem so cùng
Băng sương cốt cách như tùng
Cành mềm, cánh mỏng sống chung gió Trời
Sao chàng thiên vị một nơi
Một hoa Liễu đẹp, Cúc hơi thẹn lòng”
Đọc đi, đọc lại thư xong
Sinh viết vài chữ, mấy dòng thanh minh
“Từ hôm quen biết hai mình
Tôi đâu có dám phụ tình một ai
Ái ân san sẻ cả hai
Tình sâu, nồng đậm dám nài thêm chi”
Cúc nhận được thơ một khi
Lại tình nồng thắm, không vì chuyện xưa
Thời gian thấm thoát thoi đưa
Nguyên Tiêu đẹp lắm cũng vừa tới nơi
Chàng đến nhà thiếp dạo chơi
Ái ân mãi thế, mới mời muộn sao ?
Sinh muốn đến tự hôm nào
Lựa lời muốn hỏi biết bao lần rồi
Ngại ngùng Sinh chẳng cất lời
Được hai nàng mời, sinh vội đi ngay
Nguyên Tiêu trăng đẹp ngất ngây
Trại Tây vừa đến, nơi này hoang vu
Hai nàng dẫn đến một khu
Viện cớ nhà chật, không chu đáo cùng
Ở vườn tiện thể vui chung
Ngắm trăng thù tạc, tiệc cùng Hằng Nga
Chiếu trúc được chải rộng ra
Đèn nhựa thông sáng, thật là hương thơm
Rượu hạt hạnh, bánh thay cơm
Mỹ nhân vô khối, mừng hôm xum vầy
Họ Mai, họ Lý đến đây
Họ Kim, họ Thạch mừng ngày đoàn viên
Một cảnh xum họp thần tiên
Gần sáng mới dứt, Sinh nên đi về
Vài tháng sau, tin từ quê
Cha, mẹ gọi về tính chuyện hôn nhân
Nhưng mà Sinh quá quen thân
Dùng dằng không dứt, muôn phần khó xa
Hai nàng mới nói thật thà
Chúng em sức yếu, việc nhà khó lo
Anh về quê mau đi cho
Yên bề gia thất, đừng do dự nhiều
Chúng em biết, được anh yêu
Từ trong tâm khảm, sớm chiều nhớ anh
Chúng em có tấm lòng thành
Vài dòng tiễn biệt, mong anh nhớ cùng
“Trại Tây nọ, ở khu trung
Mấy gian nhà cũ, giữa vùng trại hoang
Phấn son ngày tháng điểm trang
Quạnh hiu gác khói hiên đang lạnh lùng
Vừa tuần đôi tám xuân dung
Tin ong sứ điệp chưa thông nẻo nào
Bên hoa hôm sớm tiêu dao
Đường xuân then cửa dám chào hỏi ai
Nho sinh bỗng có một người
Văn chương kinh sử tót vời làu thông
Trong tường ngấp nghé xa trông
Tuy duyên chưa buộc mà lòng đã trao
Tình yêu chẳng dễ ngăn nào
Đời hoa thôi đã gửi vào chúa xuân
Cành xanh lá biếc thanh tân
Múa may theo ngọn gió xuân dập dìu
Lòng hoa khi giọt sương gieo
Sầu xuân đã nhẹ nhàng tiêu, nhẹ nhàng
Miệt mài trong cuộc truy hoan
Tây Thi ngực nở, Tiểu Man lưng mềm (2)
Năm tròn chăn gối vừa êm
Non sông dục khách, trạnh niềm gia hương
Tin nhà gửi đến đau thương
Càng đau thương lúc buông cương dặm ngoài
Bon bon xe ruổi trời mai
Lòng em khô héo tiễn hài đường xa
Bến Nam
cỏ ấy bóng tà
Vườn Tây một rặng Mai già khóc mưa
Cỏ cây rầu rĩ tiêu sơ
Chàng về thiếp luống ngẩn ngơ tâm hồn
Vì chàng hát khúc nỉ non
Biệt ly để nặng đau buồn cho ai”
Nói xong nước mắt ngắn dài
Sinh bèn từ biệt cả hai- dứt tình
Hôm sau Sinh vội rời kinh
Về quê xem thử tình hình ra sao
Ở quê nhắm sẵn đám nào
Vội vàng thưa chuyện biết bao tâm tình
Làm trai nấu sử sôi kinh
Khi chưa đỗ đạt, tự mình trói sao
Vợ con bận bịu biết bao
Chăn gối sao nhãng, việc nào hơn đây
Thư thư ít bữa hãng hay
Hãy cho con hoãn việc này vài năm
Cha, mẹ nghe Sinh nói năng
Biết lo sự nghiệp, sánh bằng tiền nhân
Thế là hoãn việc làm thân
Không cưới xin nữa, để phần học thi
Ở nhà lâu mãi làm chi
Lên kinh theo học, hay vì tương tư
Trại Tây xem rõ thực hư
Hai nàng đã đón, miệng như hoa cười
Hỏi chàng cô vợ đôi mươi
Không vui duyên mới, bỏ người ta đi ?
Sinh nói rõ chuyện một khi
Hai nàng tấm tắc khen vì lòng son
Năm qua, tháng lại mỏi mòn
Học hành sao nhãng lại còn nhớ hoa
Mới xuân, hè lại, thu qua
Đông đến gió lạnh thật là rét thay
Vừa rồi chưa gặp một ngày
Hai nàng đẫm lệ, đón ngay chàng vào
Cùng nhau nói rõ thấp cao
Xuân thì khỏe mạnh, sức hao đông về
Ham vui ân ái đê mê
Số Trời đã định, em về cõi Tiên
Em đâu dám buộc anh phiền
Thú vui có sẵn về miền nào đây
Dầu lòng Sinh mới dãi bày
Cái lúc tan vỡ, sao đây đành lòng
Còn bao lâu nữa chờ mong
Gió đông thổi đến, chỉ trong tuần này
Mỗi lần quá bộ Trại Tây
Thương em chàng hãy vào đây nhớ người
Nén hương tưởng nhớ cuộc chơi
An ủi em đó, ở nơi suối vàng
Nghe xong Sinh thấy bàng hoàng
Nước mắt lã chã hai hàng tuôn ra
Tiếc thương cho một đời hoa
Sớm nở tối lụi thật là đau thương
Anh đang theo học tại trường
Xa quê không biết tìm đường lo toan
Lấy gì đắp điếm, đa mang
Để em đau khổ, lòng càng rối tơ
Yêu nhau em chẳng được nhờ
Lúc em lâm nạn, làm ngơ thế này
Cúc rằng anh khéo lo thay
Sống, thác có số- đặt bày chi đâu
Ngày sau mà có nhớ nhau
Đôi hài em tặng hãy mau giữ gìn
Chút quà nhỏ, để làm tin
Sau này có thiếp giữ im chân chàng
Quả nhiên đêm đó gió sang
Hai nàng không đến, Sinh mang mối sầu
Tương tư suy nghĩ đâu đâu
Lang thang không định, đến đầu nhà bên
Láng giềng tâm sự cũng nên
Ông lão hàng xóm không quên khuyên chàng
“Dinh Thái Sư vốn cùng làng
Nhưng mà chỗ ấy bỏ hoang lâu rồi
Sân, tường rêu mọc không thôi
Chẳng ai quét dọn, không người ghé qua
Những cô gái- lũ tà ma
U hồn, trệ phách cũng là lẳng lơ
Trăng xuông hình bóng vật vờ
Bóng cây xơ xác đứng chờ quanh sân
Họ Liễu: cây liễu tần ngần
Họ Cúc: đám cúc đã gần héo khô
Họ Mai, họ Thạch đứng phô
Thân gầy bạc phếch-sao cô dịu dàng
Họ Kim: kim tiền đã vàng
Họ Lý: hoa lý đông sang trơ cành
Không ngờ chúng lưu luyến anh
Cây cối biến huyễn- duyên lành say xưa
Anh hãy tỉnh ngộ là vừa
Ham vui quên mất sáng trưa học hành”
Đôi hài nàng vừa tặng anh
Hóa hoa bay mất, thôi đành nhìn theo
Sinh tuy trọ học- cảnh nghèo
Sửa một mâm cỗ cúng theo hai nàng
Điếu văn hay, lệ hai hàng
Thương hoa, tiếc ngọc lòng chàng sót đau
Đêm vừa chợp mắt, lúc sau
Hai nàng đến tạ rồi mau về Trời
Sinh muốn lưu lại chút thôi
Hai nàng bay mất, tiếc nơi tâm tình
Mong hai nàng có anh linh
Luôn nghĩ mãi đến mối tình mỏng manh ./.
11/12/2012
·
(1) BÙI HÀNG đời
Đường đi thi trượt, trở về đến trạm Lam Kiều Khát
nước vào một nhà gần đó xin nước uống.Trong nhà có bà cụ già gọi
một cô gái tên là Vân Anh bưng nước ra cho. Thấy Vân Anh nhan sắc
tuyệt đẹp, Bùi Hàng lấy làm vợ, bà già đòi phải mang đến một bộ chày cối ngọc
để giã một viên thuốc thì sẽ gả cho. Sau Bùi Hàng quả là có kiếm được chày cối ngọc đem đến và lấy được người con gái ấy, hóa ra
người con ái đó là một nàng Tiên- Vợ chồng đưa nhau vào ở trong động Ngọc Phong
và Bùi Hàng cũng thành Tiên.
·
(2) Nàng Tây Thi
là vợ vua Ngô Phù Sai nước Ngô là người tuyệt đẹp
Nàng
Tiểu Man là vợ lẽ của nhà thi sĩ Bạch Cư Dị múa rất khéo
LỜI BÌNH
Than ôi! Ít dục lòng thanh
Dục yên thì lặng- sao anh động tình
Tà ma quấy phá thân mình
Loài hoa quyến rũ, làm Sinh rối bời
Chính nhân đâu kể hoa rơi
Chăm chỉ học tập nên người mai sau ./.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ