Truyền Kỳ Mạn Lục
CHUYỆN TƯỚNG DẠ XOA
Phương Huyền
Văn Dĩ Thành- quê Quốc Oai
Tính tình hào hiệp, ít ai dám bì
Yêu, ma, quỉ quái- sợ gì
Dâm thần, lệ quỷ có chi phải bàn
Nhà Trần cuối đời Trùng Quang
Người chết nhiều lắm- hồn oan vật vờ
Không nơi nương tựa- bơ vơ
Thường tụ tập lại cậy nhờ dương gian
Đang đêm gõ cửa nhà quan
Mới tối tụ tập hàng đàn kiếm cơm
Đón những cô gái- bờm xơm
Kết chồng, vợ tạm vài hôm vui vầy
Ai mà dám động vào đây
Không ốm thì chết, lũ này tạo ra
Ai ai cũng sợ lũ ma
Tối đóng cửa kỹ- chẳng ra ngoài đường
Chỉ có Dĩ Thành coi thường
Rượu say ngất ngưởng, đơn thương ra ngoài
Yêu ma trông thấy thật oai
Bảo nhau chạy cả- dám sai trêu nào
Dĩ Thành tập hợp chúng vào
Đôi lời hơn, thiệt muốn trao gửi cùng
“Các ngươi là những anh hùng
Cớ sao lại thích hành hung con người
Làm cho chết chóc nơi nơi
Nếu đúng như vậy – lưới Trời chẳng tha”
Bấy giờ lũ Quỷ nói ra
Làm những việc đó- chẳng qua thiếu bầy
Cần thêm quân khắp đó đây
Quân hùng, tướng mạnh- đặt bày luật Ma
Dĩ Thành bày tỏ xót xa
“Thêm nhiều quân lắm để mà thiếu ăn
Tổn hại dân chúng siêng năng
Không người cung cấp- sống bằng gì đây
Nói chi thêm lũ, thêm bầy
Lòng dục đã thả- lấp đầy các sông
Thói ác, hung dữ, cuồng ngông
Dòm buồng, trộm của, dối lòng Trời cao
Luật Trời dùng đức- đẹp sao
Ưa sinh, không diệt- lẽ nào không theo
Ác nghiệp hơn cả hùm, beo
Thượng đế quở phạt, nhẹ: hèo vài trăm
Nặng thì tru lục để răn
Trốn đi đâu được- chi bằng thiện lương”
Bấy giờ chúng Quỷ tỏ tường
Bùi ngùi bày tỏ đôi đường Thành hay
“Bọn tôi đâu muốn đặt bày
Sống thời chẳng gặp-thác nay vật vờ
Đói mà chẳng có gì vơ
Thôi thì lập hội, đợi chờ vận may
Xoay xở miếng ăn qua ngày
Đến thời vận đổi, người nay tan dần
Minh ty cũng chẳng cản ngăn
Bọn tôi thả sức ra tăng quân nhiều
Sang năm nhân thế tiêu điều
Khắp nơi ly tán, nhà siêu, chết người”
Bầy quỷ nhẩy múa vui cười
Dọn ra tiệc mặn xin mời Thành ăn
Trâu thì bắt ở xóm Năm
Rượu, gạo, rau quả phải chăng cướp về
Dĩ Thành ăn uống no nê
Lũ quỷ kinh ngạc- rất mê Dĩ Thành
Cả lũ khi ấy đồng thanh
Tôn Thành chủ soái- xứng danh đầu đàn
Bọn tôi ô hợp- dễ tan
Không người lãnh đạo, việc làm tự do
Sứ quân có bụng chung lo
Xin người sắp xếp việc cho tôi làm
Để sao khắp cả nhân gian
Không có những việc trái ngang, chết người
Dĩ Thành khi ấy cả cười
Ta văn võ tốt- xứng nơi quần hùng
Nhưng ta còn mẹ sống chung
Can tội bất hiếu- đi cùng các ngươi ?
Không! Chúng tôi rất cần người
Giữ nghiêm quân lệnh, nơi nơi bẩm trình
Không cần về cõi u minh
Lãnh đạo, chỉ bảo hết mình mà thôi
Dĩ Thành qui định vài lời
Lũ quỷ vâng dạ một thời nghe theo
“Đêm, ngày không được reo neo
Giết người, cướp của- ta treo lăng trì
Dâm ô trái lệnh một khi
Đánh đòn, giam lại- ta thì không tha
Các ngươi nếu biết nghe ta
Tạo phúc dân chúng- mới là Quỷ minh”
Thế là từ đó yên bình
Từng tốt, từng bộ bẩm trình Thành nghe
Làm điều tốt, bớt rượu chè
Làm ác không có, luôn nghe lời Thành
Một hôm gió mát, trăng thanh
Thấy một sứ giả mời Thành đi ngay
Nói rằng Âm cung bấy nay
Thấy ông cương nghị- hàng ngày gắng công
Muốn đem phẩm vật tặng ông
Xin ông đừng ngại, phiền lòng mà chi
Thành đòi lũ Quỷ tức thì
Hỏi xem việc ấy nên đi không nào ?
Lũ Quỷ nói rõ thấp, cao
“Diêm vương đã rõ anh hào bấy nay
Điều binh khiển tướng thật hay
Bởi thời nhiễu loạn, cần ngay tướng hùng
Bốn bộ Dạ Xoa Âm cung
Có người cai quản từng vùng mới yên
Mỗi người đủ chức, đủ quyền
Sinh linh thưởng phạt, oai nghiêm luật Trời
Nếu ngài không đi tới nơi
Nhận ấn, lĩnh chức- xin mời người thay
Âm cung cất nhắc thật hay
Không thể đút lót, cầu may được nào
Sứ quân là bậc anh hào
Nếu không nhận chức- biết bao quân buồn”
Thành bèn tặc lưỡi nói luôn
“Chết tuy đáng ghét- đâu buồn- khôn mua
Thông đẹp bị đẵn khó chừa
Chim Trĩ lông đẹp- chịu thua người cần
Voi chết vì ngà trắng ngần
Chim Hồng, chim Nhạn chết dần không kêu
Trí dũng mà không được nêu
Sống ở xó lều, sao tỏ chí trai
Kẻ hèn mà lại sống dai
Chết đi vang khắp trong ngoài vạn dân”
Thế rồi xếp sắp vài tuần
Thành tự nhiên mất- không cần vấn vương
Lê Ngộ vốn cùng quê hương
Bạn từ thủa nhỏ- rất thương Dĩ Thành
Đang phiêu bạt- vì chiến tranh
Ở một nhà trọ, ngoài thành Quế Dương
Một đêm Trời đẫm hơi sương
Chừng quá canh một, Lê đương mơ màng
Thấy người cưỡi ngựa thật sang
Kẻ hầu, người hạ rộn ràng tới thăm
Xem ra từ cách nói năng
Đến từng cử chỉ như thằng bạn thân
Mặt hơi giống- lúc lại gần
Lê Ngộ toan tránh, khách cần hỏi han
Bạn thân từ thủa cơ hàn
Lại muốn tránh mặt, sao làm thế anh ?
Tôi chính là bạn Dĩ Thành
Cùng xóm thủa nhỏ, học hành cùng nhau
Xa nhau hồi ấy đã lâu
Anh mải lưu lạc có đâu ở nhà
Tôi thì làm quan ở xa
Mãi tận Âm Phủ, nay đà tới đây
Lê Ngộ từ tốn dãi bày
Xưa nay tôi vẫn sống ngay, thật thà
Tu âm, tích đức, tránh tà
Dậy học cẩn trọng- vậy mà long đong
Tiền bạc lúc có lúc không
Vợ con lận đận, đói lòng sớm hôm
Bạn bè nhiều kẻ lôm côm
Tài thì chẳng có, chẳng hơn chút nào
Vậy mà họ sướng làm sao
Nhiều tiền lắm của- có bao tòa nhà
Quan to dinh thự nguy nga
Tôi thật không hiểu rõ là cớ chi
Dĩ Thành thương bạn một khi
Giải thích bạn rõ- bởi vì số thôi
Phú quý phải ở cơ Trời
Nghèo hèn cũng phải ở nơi Thiên đình
Chứ đâu có phải do mình
Than Trời, trách đất tội tình lắm ru
Thằng Xe làm khốn chàng Chu (1)
Núi đồng đâu bù, họ Đặng đói to (2)
Hai người tâm đắc, chuyện trò
Lúc sắp từ biệt, Thành cho câu này
“Công việc của tôi ngày nay
Quản quân ôn dịch- khó thay việc Trời
Số người bị bệnh nơi nơi
Nếu phúc không tốt- e rồi chết thôi !
Nhà bác phúc mỏng mấy hồi
Khó tránh số kiếp ở nơi cơ hàn
Hãy về quê quán lo toan
Chớ nơi đất khách- họ hàng chia ly”
Lê Ngộ vái lạy một khi
Mong bạn che chở qua đi nạn này
Dĩ Thành khi ấy dãi bày
Địa phương bạn ở, tôi nay khó vào
Tướng Đinh coi sóc thấp, cao
Quỷ quân áo trắng ác nào ác hơn
Bác lo một vài mâm cơm
Có đủ rượu thịt cho hơn ngàn người
Từ xa đến, đói rã rời
Thấy có rượu thịt, cứ xơi thỏa lòng
Bác núp khi thấy sắp xong
Mới ra sụp lạy, mà không nói gì
May ra chúng sẽ ngơ đi
Gia đình thoát nạn, lo gì đạo ôn
Lê Ngộ đã rõ nguồn cơn
Rưng rưng nước mắt tạ ơn Dĩ Thành
Về quê thật sớm, thật nhanh
Bệnh dịch đang nổi, hoành hành khắp nơi
Gia đình bệnh nặng quá rồi
Đêm ấy làm cỗ bày nơi sân nhà
Lũ Quỷ sứ- đến từ xa
Đang đói có cỗ, còn là đói sao ?
Chẳng lẽ vì uống rượu vào
Lại mắc phải tội, lẽ nào chịu đây
Tướng Đinh đứng giữa nói ngay
Cho ăn thoải mái mừng ngày ra quân
Chúng ăn được khoảng tám phần
Lê Ngộ ra lạy chẳng cần xin chi
Tướng Đinh quát: đến làm gì ?
Ta đang ăn uống, hãy đi kẻo phiền
Chúng Quỷ khi ấy tâu liền
Chắc cỗ của nó dâng Tiên xét nhờ
Năm mạng sắp chết đang chờ
Mong người qua quýt, làm ngơ thì còn
Tướng Đinh bèn lấy bút son
Xóa hơn mười chữ rồi còn bỏ đi
Năm người thoát chết một khi
Lê Ngộ cảm tạ, ơn ghi bạn Thành
Bèn xây ngôi miếu thật nhanh
Sắm sanh lễ vật mời Thành hiển linh
Người làng đến kêu cho mình
Cũng đều ứng nghiệm- sinh linh được nhờ ./.
*1.Chu Thù nhà nghèo, chiêm
bao thấy Thượng đế thương mình, Ngài hỏi
Vị thần tư mệnh: Nó có giàu
được không ? Thần tư mệnh nói : Số nó
nghèo lắm,nhưng hiện có số tiền của thằng Xe cóThể cho nó mượn được, rồi đến
kỳ thằng Xe nó sinh thì lại phải trả. Sau Chu khá giàu . Đúng đến kỳ hạn Chu xe hết tiền của đi trốn. Buổi tối Chu
dừng xe nghỉ ở dọc đường gặp một người đàn bà chửa xin nằm tạm nhờ ở dưới xe
Đêm ấy người đàn bà đẻ đứa
con trai vì nghĩ nó đẻ ở dưới xe, bèn đặt tên là thằng Xe. Từ đấy Chu làm gì cũng thất bại, lại thành nghèo kiết xác.
*2.Vua
Hán Văn Đế yêu quí bày tôi là Đặng Thông, Thấy thầy tướng bảo Thông sẽ phải
chết đói, bèn ban cho Thông cả cái núi đồng ở đất Thục, cho được phép đúc tiền
mà tiêu, vậy là không lo chết đói nữa. Nhưng sauVăn
Đế mất, Cảnh Đế lên làm vua ghét Thông, tịch thu cả gia sản, ThôngPhải
đi ở nhờ và quả nhiên chết đói.
LỜI BÌNH
Than ôi! Bạn tốt lẽ thường
Trước sao, sau vậy phải thương đến cùng
Nhiều kẻ khi vui- góp chung
Cứ rượu, cứ thịt thì cùng đường đi
Đến lúc hoạn nạn một khi
Đâu có quen biết- lờ đi, thật buồn
Chuyện này hãy đọc luôn luôn
Mà thấy hổ thẹn, biết buồn lòng gian !
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ