Hoa sen mùa lạnh( liêu trai)
HOA SEN MÙA LẠNH
( LIÊU TRAI )
Phương Huyền
Hà Nam
có một đạo nhân
Không rõ quê, quán là gần hay xa
Đông, hè- một áo cánh gà
Chiếc quần lụa mỏng, chân da đi trần
Đầu giắt lược gỗ- một phần
Lang thang khắp chốn, chợ gần, chợ xa
Thường làm ảo thuật, ma tà
Người xem đông lắm, bỏ ra nhiều tiền
Nhiều tên vô lại tưởng Tiên
Bám xin truyền phép- làm phiền đạo nhân
Lội sông đang tắm cởi trần
Lũ này lấy áo, lấy quần giấu đi
Bảo mãi không trả một khi
Dây lưng hóa rắn- tức thì quấn chân
Mấy tên vô lại bần thần
Xin trả ngay lại đạo nhân- chạy liền
Rắn thành dây lưng y nguyên
Danh tiếng lừng lẫy khắp miền Hà Nam
Dân, Quan ở khắp mọi làng
Thường mời uống rượu cao sang trong vùng
Một hôm trời lạnh vô cùng
Thủy đình bày tiệc, tạ chung mọi người
Mọi người đông đủ- cả cười
Bàn ghế không có, tiệc thời cũng không
Vậy mà trước mắt đám đông
Vỗ tay làm hiệu tiệc không thiếu gì
Bàn ghế bày biện, lối đi
Tiệc rất nhiều món thiếu chi đâu nào
Mọi người kinh hãi làm sao
Một mình bày tiệc biết bao linh đình
Xung quanh hồ nước thật xinh
Mà sen không có- Thật tình vô duyên
Đạo nhân chỉ mấy chiếc thuyền
Chạy đi, chạy lại khắp miền gọi sen
Một khắc, mọi người nhìn xem
Sen nở rực rỡ, hương đem ngạt ngào
Mặc cho Trời lạnh làm sao
Cảnh hồ thật đẹp- khác nào cảnh Tiên
Mọi người vui vẻ liên miên
Ngắm hoa, thưởng rượu có tiền khó mua
Tiệc tan thì thấy lạ chưa
Mặt hồ phẳng lặng như mưa vừa tàn
Hoa sen, bàn tiệc ai mang
Cất chỗ nào thế, gọn gàng như xưa
Quan án thấy vậy thật ưa
Mời mọi người đến dinh vừa mới xây
Rượu quý bày sẵn nơi đây
Uống ở nơi này- chỉ một vò thôi
Đang vui rượu đã hết rồi
Lấy thêm đâu có vậy thời tính sao
Đạo nhân mới vội bước vào
Vỗ tay một cái rượu nào khác đây
Vẫn ngon, vẫn quý- rất hay
Quan rời nơi này- kiểm rượu trong kho
Từng hàng, từng lối nhiều vò
Niêm phong còn đó lấy cho được nào
Nhưng mà thật lạ làm sao
Tất cả hết rượu, vò nào cũng không
Quan thẹn, xấu hổ khách đông
Bắt đạo nhân đánh, mà không thương tình
Mỗi roi như đánh vào mình
Đạo nhân kêu đấy- thật tình chẳng đau
Máu quan ướt đẫm áo màu
Vội vàng truyền lệnh tha mau cho Người
Đạo nhân bèn mỉm miệng cười
Rời ngay chỗ đó mọi người chia tay
Hà thành vẫn gặp người này
Ăn mặc như cũ- hỏi nay chỉ cười
Không biết có phải một người
Vân du khắp chốn, vui cười thế gian ./.
20/7/2014
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ