TIỄN BIỆT NGƯỜI
THƯƠNG
Than ôi !
Thiên Địa vô tình
Tử sinh hữu phận
Mình ra đi đã đành mệnh, số - non xanh nước biếc thong dong
Anh ở lại cố nén bi thương, nhà quạnh, ngõ buồn ngớ ngẩn
Cõi lòng như muối sát chỗ xót, chỗ đau
Rồi mai mốt mặc mấy kẻ lao xao xuôi ngược, phố thị đông vui
sầm uất
Riêng nơi đây chỉ có anh lận đận tới lui, sân vườn lẻ bóng
Lo lắng chăm chút mẹ, cha già yếu quanh năm chỉ có một mình
Nhớ mình xưa
Một cô gái nông thôn thùy mị, nết na, chăm học, chăm làm, lễ
phép
Học hết phổ thông, học lấy nghề kế toán nuôi thân
Học xong rồi phải công tác nơi xa – đâu có được gần
Từ Đông Anh sang đất Từ Liêm có con sông Hồng cách trở
Đi lại khó khăn, hàng tháng xưa em về được mấy lần
Khi lấy chồng, xum họp chẳng được bao lâu thì chồng nhập ngũ
Chồng biền biệt xa nhà, một mình vò võ chăm con
Trong lúc bom rơi, đạn nổ công việc bộn bề sức lực mỏi mòn
Khi con ốm, lúc con đau xa nhà trông cậy ai khuya, sớm
Phải gồng người lên vì công việc, vì gia đình, nuôi dậy các
con khôn lớn
May thay
Hòa bình rồi phúc ấm đã được nhờ
Ơn tiên tổ gia đình xum họp
Cuộc sống đỡ vất vả hơn vì có người đỡ đần, vun góp
Dìu dắt dạy bảo các con khôn lớn, nên người
Hỡi ơi
Thấm thoát đã qua thời kỳ khó khăn bao cấp
Bươn chải gian nan trong cơ chế thị trường
Toàn gia xum họp yên hưởng quãng đời vui vẻ bình thường
Oan nghiệt sao đến tuổi hưu nhàn, chỉ một mình em mang căn
bệnh nặng
Tìm thuốc đã chín nơi, mười chốn, bôn ba xông xáo, anh đây
đâu xá nhọc nhằn
Rước thầy đủ bốn phương, tám hướng bươn bả, cầu mời trị bệnh
Chỉ mong mình chóng được khỏe, lành
Ai hay được anh sớm đành lẻ bóng
Tình nồng, nghĩa thắm, bốn nhăm năm khăng khít bóng dáng
mình in sâu đậm
Gối chiếc, chăn đơn, còn một kiếp lạc loài, cõi lòng anh
chết lặng
Ới mình ơi
Kể mấy cho vừa
Nói sao hết đặng
Nhà cao cửa rộng, chăn ấm, đệm êm ai hưởng cho đây
Con giỏi, cháu ngoan,chồng tốt,dâu hiền – mình sao đành đoạn
Con từ nay không thấy mặt mẹ, nhớ bao nhiêu nhớ chỉ than dài
Cháu mai mốt sẽ chẳng gặp bà, buồn có mấy buồn đành thở ngắn
Tiễn mình đi : này chồng, này con, này dâu này cháu đầm đìa
nước mắt hai hàng
Dìu anh bước: kìa em, kìa chị, kìa bạn, kìa bè thất thểu
đường xa mấy chặng
Nối một quãng dài họ hàng nội ngoại tiễn đưa nước mắt lưng
tròng
Thôi cũng hết phận đời lao nhọc, mong mình sạch nợ trần gian
Thế là số kiếp đa đoan, riêng anh mãi nặng lòng bi oán
Mình ơi
Anh biết từ đây mình đà xa vắng
Hồn có linh nghe mấy lời ai vãn
Giấc ngủ Thần Tiên mình hãy an lòng ./.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ