TRUYỀN KỲ MẠN LỤC
Chuyện người con gái
NAM XƯƠNG
Thị Thiết quê ở Nam Xương
Người thì rất đẹp , đảm đương việc nhà
Công dung- ngôn hạnh-Truyền xa
Trương Sinh mới thấy thật là người ngoan
Trương xin với mẹ bạc, vàng
Mang đến gấp gấp rước nàng về dinh
Nhưng mà kể cũng bực mình
Trương ghen quá đáng lại sinh rượu chè
Nàng thì trướng rủ, màn che
Giữ gìn khuôn phép-không nghe phàn nàn
Đoàn viên chưa được tày gang
Phía Nam giặc giã -Mời chàng ra đi
Bà mẹ gọi nhắc một khi
Đừng tham công lớn mà đi không về
Quan cao tước lớn-hãy chê
Nhường người, rời khỏi bến mê-mới là
Như vậy yên được bụng ta
Trương Sinh quì lạy mẹ già, nhớ ghi
Nàng thì rót rượu tiễn đi
Mong chàng hãy nhớ cũng vì bình yên
Gió tây khôn nổi hồng tiên
Xót cõi ngoài tuyết, một miền mưa xa
Màn mưa, trướng cát xông pha
Nghĩ thêm lạnh lẽo kẻ ra cõi ngoài
Vì chàng lệ thiếp nhỏ dài
Mong chàng ngày một, ngày hai thì về
Nơi xa chàng nghĩ về quê
Có người vợ trẻ-Trăm bề khó khăn
Mẹ già ,con nhỏ -phải chăm
Thoắt một cái đã nửa năm qua rồi
Mẹ ốm nằm ở một nơi
Chăm con , chăm mẹ nàng thời héo hon
Nhưng mà sức mẹ mỏi mòn
Mong con không được, lại còn buồn thêm
Sắp mất-Mới gọi nàng lên
Mẹ cũng muốn đợi ngày đêm , nó về
Nhưng mà dầu cạn, lửa chê
Đến lúc mẹ phải đi về bến tiên
Trời không phụ con thảo, hiền
Thế nào cũng được đoàn viên cùng chồng
Noi xong bà mất, nhẹ không!!
Công việc, tang lễ chất chồng -nàng lo
Năm sau quan quân thắng to
Giặc Chiêm chịu trói- Vua cho chàng về
Con vừa học nói ngô, nghê
Lân la hỏi chuyện-vùng quê còn nghèo
Nhưng mà con đâu có theo
Nó bảo cha nghèo , tối mới về thăm
Cha chẳng chịu nói- ngậm tăm
Tắt đèn cha lại đi nằm cùng con
Hay ghen-lòng chàng héo hon
Tấm lòng chung thuỷ- vợ còn như xưa ??
Vợ vừa chào hỏi ,dạ, thưa
Trương mắng té tát cho vừa cơn ghen
Nàng rằng thiếp tuy nghèo, hèn
Nữ nhi phận mỏng nhưng quen nếp nhà
Ba năm cách biệt dặm xa
Giữ gìn trinh bạch: bướm hoa-bặt đường
Mong chàng tìm hiểu tỏ tường
Nghi oan cho thiếp khôn lường mai sau
Nhưng mà sinh có nghe đâu
Không bảo con nói-Hồi lâu đuổi nàng
Hàng xóm can ngăn với chàng
Nhưng đâu có chịu- bắt nàng phải đi
Nàng rằng chàng phải nghĩ suy
Đừng để quá giận-khôn thì mất luôn
Bình rơi, trâm gãy, mưa tuôn
Sen tàn ao cũ-liễu buồn héo hon
Vào nhà vỗ về đứa con
Con ngoan, chóng lớn, mẹ còn chờ trông
Ăn chay tắm sạch bụi hồng
Bến Hoàng Giang đợi-Rửa lòng thảnh thơi
Thần sông chứng giám- trên đời
Chết trong làm ngọc-lên trời làm tiên
Là con dâu thảo- vợ hiền
Nếu không như vậy-xuống miền U linh
Nói xong nàng đã gieo mình
Hoàng Giang đón lấy-Thân tình đem đi
Sinh giận vợ dại một khi
Chọn lấy cái chết thay vì minh oan
Thuê người cùng chiếc đò ngang
Để mò ,vớt được xác nàng về chôn
Nhưng mà cũng thật đáng buồn
Xác không tìm thấy- bặt luôn tin nàng
Một đêm ngồi ở bên bàn
Ngọn đèn soi tỏ,bóng chàng –vách xa
Thằng Đản mới gọi là cha
Cha về múa hát cho nhà thêm vui
Sao hôm nay chẳng thấy cười
Im lìm như chết- chẳng chơi cùng mình
Tối nào cứ có bóng Sinh
Là con lại bảo bố mình đến chơi
Bấy giờ Sinh tỉnh ra rồi
Thì vợ đã khuất ở nơi suối vàng
Cùng làng có bạn: Phan Lang
Làm đầu mục bến Hoàng Giang đó mà
Một đêm mơ thấy bóng ma
Xin cho cứu mạng-gọi là tình thâm
Hôm sau thấy Rùa bị cầm
Hãy thả xuống nước-tri âm muôn đời
Phan Lang vốn sẵn thương người
Làm như trong mộng có trời chứng cho
Năm sau binh lửa loạn to
Dân làng cả sợ-phải lo chạy dài
Đắm đò chết chẳng còn ai
Xác Phan dạt mãi nơi ngoài đảo xa
Linh Phi nhìn thấy rõ là
Ân nhân khi trước- cho ta báo đền
Cứu sống Phan được chẳng quên
Ơn xưa nghĩa cũ- mới nên duyên này
Nói cho Phan rõ :ngày nay
Tiên trong Qui động-Vị này Long Vương
Hồi nhỏ dạo ở trên đường
Bị ông chài bắt-Phan thương tha liền
Ngày nay gặp gỡ- động tiên
Cho tôi trả nghĩa đáp đền ngày xưa
Tiệc đã bày sẵn tiễn đưa
Quần tiên tụ tập cũng vừa đông vui
Phan để ý đến một người
Giống Vũ Thị Thiết ở nơi quê nhà
Tiệc xong người ấy lân la
Với ông cùng xóm- vậy mà vội quên
Bấy giờ Phan mới thốt lên
Vũ Nương đích thị ở trên dương trần
Phan hỏi cặn kẽ mười phần
Nàng rằng khi ở cõi trần bị oan
Gieo mình ở bến Hoàng Giang
Chư tiên thương xót đón sang cung này
Hôm nay gặp được nhau đây
Hỏi về quê cũ những ngày đã qua
Phan rằng: nàng chẳng về nhà
Nàng rằng : bị đuổi ,ngày qua- khó về
Ngày nay rời khỏi bến mê
Ơn Linh Phi lắm thì về làm chi
Phan rằng : nghĩ mãi ích gì
Trương Sinh hối hận mỗi khi nhớ nàng
Đôi hàng lệ rỏ- sầu mang
Sự tình như thế xin nàng thứ tha
Hôm Phan chuẩn bị về nhà
Linh Phi tặng đủ loại quà Thuỷ cung
Vũ Nương cũng đã gửi cùng
Chiếc thoa thủa trước vẫn dùng điểm trang
Mong Phan gửi lại cho chàng
Làm tin gặp thiếp trong làng nước mây
Nếu còn nhớ thiếp ngày nay
Lập đàn :oan giải những ngày đã qua
Phan về mời chàng Trương qua
Đầu đuôi kể rõ thật là phân minh
Chàng Trương hận bản thân mình
Lập đàn giải kết, cho tình bền sâu
Đàn tràng lập được hồi lâu
Vũ nương ẩn hiện phía đầu kiệu hoa
Đa tạ tình chàng với ta
Quay về dương thế thì là bất lương
Linh Phi đã mở con đường
Thiếp đành cam phận cách dương cùng chàng
Chăm con dạy dỗ con ngoan
Nên người con tốt thiếp càng ơn sâu
Nói xong thoắt đã biến đâu
Chàng Trương ân hận ôm sầu tháng, năm
LỜI BÌNH
Than ôi những việc như nhau
Chuyện ma, chuyện quỉ biết đâu mà lường
Nghi cho người tốt- Cũng thường
Nếu trời không xét-vấn vương còn dài
Chôn vùi bụng cá- Chẳng sai
Còn đâu vóc ngọc- một, hai tỏ tường
Chàng Trương rõ thật ẩm ương
Lại để oan uổng-Tiếc thương vợ hiền
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ