Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

CHUYỆN GÃ TRÀ ĐỒNG
GIÁNG SINH
                                                   Phương Huyền

Có ông tên Tạc- Đức Công
Người phủ Thường Tín- thần đồng xứ Nam
Ông coi hình án Tuyên Quang
Huệ Tôn triều Lý- án oan giải nhiều
Công bằng, nhân hậu, dân yêu
Năm mươi tuổi chẵn, có điều không con
Một hôm ốm nặng, mỏi mòn
Chết đi, tỉnh lại nỉ non dặn dò
Ta đi đến chỗ lầu to
Thành đen vách sắt, không cho bước vào
Một ông thư lại cao cao
Dẫn đi lối phải- khác nào mê cung
Ngỡ ngàng nhà rộng khôn cùng
Trăm người áo tía, tận trung đứng hầu
Bấy giờ có một ông tâu
Ông Dương nhân đức- lẽ đâu yểu đời
Không ai nối dõi cho người
Phải biểu dương tốt, nơi nơi học hành
Tâu lên Thượng Đế thật nhanh
Đức Công nghỉ tạm, chờ thành nghiệp to
Lúc sau xứ giả báo cho
Chuẩn bị xe đò, trở lại dương gjan
Sống thêm hai kỷ làm quan
Cho con trai tốt- họ hàng cậy trông
Cố làm điều tốt nghe không
Trời luôn theo rõi, nên ông cố làm
Đi qua một dãy nhà ngang
Dương công mới hỏi viên quan: “Dinh gì ?”
Trả lời- thư lại vân vi
Hai tư tòa lớn, một khi đến rồi
Xem sổ sinh tử thấy thôi
Gạch đi bằng mực- đôi hồi chết ngay
Dấu son sống lại có ngày
Ông luôn tích thiện thì nay được đền
Chia tay thư lại nói trên
Đức Công chợt tỉnh, sau đêm mơ màng
Hôm sau bà vợ sẽ sàng
Thiếp thấy sao nhỏ, màu vàng vào tâm
Chín tháng chờ đợi âm thầm
Sinh một quý tử- chắc cầm tương lai
Đặt tên : Thiên Tích, đẹp trai
Thích uống trà lắm, hơn tài người xưa
Văn chương kim, cổ chẳng vừa
Đức Công mừng có kế thừa tổ tiên
Nhưng mà nhiều người liêm, hiền
Tiền bạc cũng hiếm, chức quyền coi khinh
Hai tư năm bất thình lình
Đức Công vô bệnh dứt tình chết đi
Thiên Tích thương xót khôn bì
Đoạn tang cậu lại lo đi học hành
Tiền bạc không đủ đã đành
Muốn xin gửi rể, chả thành nơi nao
Hàng xóm khinh rẻ làm sao
Chàng rằng: “sao có đời nào phụ ta
Nghĩ đến việc làm của cha
Cứu người nhiều lắm- gọi là có công
Nay con mở mặt được không ?
Làm thiện như thế thì trông mong gì
Sinh đang đau khổ khôn bì
Có ông họ Thạch lại đi giúp chàng
Ông có thục nữ- một nàng
Cho theo giúp đỡ, đảm đang việc nhà
Nuôi chàng ăn học gần, xa
Đừng vì nghèo khó, vậy là buông trôi
Nói xong vừa mới đây thôi
Biến đi đâu mất- lần hồi khó tin
Thiên Tích ghi nhớ như in
Nghe có thầy giỏi thì tìm đến ngay
Đất Tiên Du có một thày
Dạy trò đèn sách đêm ngày cả trăm
Sinh trọ gần đó siêng năng
Quyết tâm đèn sách sánh bằng người ta
Hàng xóm có một đại gia
Làm nghề buôn bán, đi xa về gần
Thừa tiền bạc, đủ kiệm cần
Có cô con gái muôn phần đoan trang
Ông muốn kén ngôi đông sàng
Thấy Sinh tướng mạo đàng hoàng- nên duyên
Đại gia đâu có tiếc tiền
Đón Sinh về để gả liền con cho
Sinh mừng mới hết âu lo
Chăm chỉ đèn sách, để so với đời
Có lúc tâm trạng rối bời
Vì sao lại trái với lời Thạch gia
Thế thì tương lai của ta
Cũng không thành đạt, sao mà tin đây !
Bấy giờ cô vợ cho hay
Chính em họ Thạch, tên này: Hán Anh
Gia đình gặp nạn chiến tranh
Quan trên vu, hãm- cha thành tù nhân
Dương Công dù chẳng tình thân
Ra sức cứu giúp, đôi lần tha em
Cha đây đi qua ghé xem
Thương em ông mới cố đem về nhà
Công ơn dưỡng dục của cha
Em phải báo hiếu, để mà đền ơn
Bấy giờ Sinh rõ nguồn cơn
Xem ra duyên số còn hơn đặt bày
Vợ chồng thắm thiết lâu nay
Vì câu chuyện này, càng mến yêu thêm
Sinh lo học tập ngày, đêm
Hai khoa thi đỗ, làm nên quan đầu
Thờ Vua gìn giữ trước, sau
Ơn đền, oán trả lâu, mau tùy người
Một hôm lập đàn tế Trời
Gặp một Đạo Sĩ như người thôn quê
Áo rách, giày nát- khó mê
Dáng đi thất thểu, đến chê Sinh rằng
Cố nhân không nhận ra chăng
Sau này gặp nạn- nhờ thằng này sao ?
Bấy giờ Sinh mới mời vào
Xin cho tôi biết nạn nào thất kinh
Đạo nhân thủng thẳng trần tình
Khi ở Thiên Đình, hầu trà cùng tôi
Tử Vi cung ở một hồi
Một hôm Thượng Đế có lời nói ra
Tiên nào vâng lệnh của ta
Hạ giới - ở nhà tể tướng mười năm
Quần Tiên còn đang băn khoăn
Ông xung phong trước, xuống thăm phàm trần
Thượng Đế nói đùa một lần
“Nhân gian vui lắm- bội phần cõi Tiên”
Ông cho Sinh uống thuốc viên
Uống xong, kiếp trước Sinh liền nhớ ra
Đời tôi đã được nghe qua
Còn ông có việc, hay là xuống chơi ?
Đạo sĩ vừa nói, vừa cười
Tôi là Tiên tửu hay lười, ăn tham
Thượng Đế đày xuống nhân gian
Sắp được ba kỷ, được mang về Trời
Vì chút tình nghĩa- ông ơi
Thăm bạn chút ít, nói lời chia tay
Nạn “Ô Tôn”có sau này
Ông làm Tể Tướng, lâu ngày tạo ra
Yêu người gần, ghét kẻ xa
Thù sâu, oán nặng- lắm Ma, Oan hồn
Tích đức- mới là người khôn
Cái Thiện dù lớn- phải dồn sức cho
Cái Ác dù nhỏ- không to
Báo ứng sâu nặng, phải lo giữ mình
Cảm ơn bạn tốt thân tình
Khuyên răn sâu sắc, để Sinh theo lời
Khi nào gặp nạn lôi thôi
Thắp hương khấn gọi tên tôi “Quảng Phòng”
Khi đó tôi sẽ bằng lòng
Xin giúp bạn tốt cho xong nạn này
Quả nhiên một dịp không may
Trái ý Thiên Tử, tâu bày việc quan
Vua đầy Sinh đi phương Nam
Đi vào Hà Tĩnh- Phải sang sông này
Ban ngày mà chuyện không hay
Gió to, sóng lớn- thuyền nay tròng trành
Trong mây tiếng kêu thất thanh
Của lũ Ma, Quỷ đang giành, lôi Sinh
Nói rằng: “Kẻ thù của mình
Đang đến nộp mạng, thình lình ra tay”
Chúng thi kéo thuyền cho quay
Hỏi ra mới biết nơi này : Ô Tôn
Bấy giờ Sinh mới hoảng hồn
Thắp hương khấn gọi Quảng Khôn mấy lần
Cỗ xe mây kíp đằng vân
Quảng Khôn gọi Quỷ vài lần khuyên can
“Lũ mày đắm đuối nghiệp oan
Sống đã chẳng tốt, làm càn chết đi
Gây thêm tội lỗi làm gì
Cải tà quy chính- cho đi làm người”
Lũ Quỷ nhẩy múa, vâng lời
Tan đi chốc lát, khoảng Trời sáng, yên
Ông Dương khẩn khoản mời Tiên
Giáng trần một lát, họa liền chỉ ngay
Thoắt cái- xe mây đã bay
Thuyền qua sông rộng, ban ngày êm xuôi
Sinh bèn từ giã mọi người
Tu Tiên, đắc đạo ở nơi Đông Thành .


***




LỜI BÌNH
Than ôi làm thiện ở người
Giáng phúc bởi Trời,sâu nặng lắm thay
Dương công sử án lâu ngày
Giải nỗi oan uổng, cảm ngay tới Trời
Sống ngay thẳng- giúp cho đời
Việc của Thiên Tích, là nơi soi vào
Vết nhỏ thì phải làm sao ?
Phải rèn, phải giũa biết bao công trình
Noi gương tốt, để sửa mình
Tu nhân ,tích đức ân tình dài lâu ./.

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

CÂU CHUYỆN
Ở ĐỀN HẠNG VƯƠNG
                                                Phương Huyền
Hồ Tông Thốc-Quan đời Trần
Vâng lệnh đi xứ một lần- Bắc phương
Nhân đi qua đền Hạng Vương
Tiện tay đưa một vài đường bút hoa
“Nước trăm hai- Nổi danh nhà  (1)
A Phòng ông đốt- một tòa tan không
Phạm Tăng định giết Bái công
Vì ông cản lại- Ngọc không còn lành (2)
Đến khi kết thúc chiến tranh
Giang Đông quay lại , đâu thành lối đi
Năm năm lăn lộn làm chi
Hán Vương thương hại- táng vì Lỗ công”
Đề xong ông Hồ yên lòng
Nhà trọ nằm nghỉ, đang trong mơ màng
Thấy người khăn lượt gọn gàng
Đến thưa câu chuyện: Mời quan tới hầu
Đức Hạng Vương chờ đã lâu
Ông Hồ vội vã, bước mau theo liền
Đến nơi thành, quách liên miên
Cung điện đẹp tuyệt, một miền nước mây
Hạng Vương chờ sẵn nơi đây
Mời ông ngồi xuống, giãi bày chuyện xưa
Sao ông lưu bút ban trưa
Dùng lời quá nặng, tôi vừa xem qua
Giang sơn chưa phải vì ta
Sao ta lại nhận chức mà Hán phong !
Điền Hoành còn chẳng thèm mong
Rút kiếm tự sát, đâu hòng làm quan
Ta đây tung hoành dọc ngang
Cũng vì xã tắc, diệt tan Tần Hoàng
Một trận phá được Chương Hàm
Chư hầu quay giáo đầu hang ta đông
Nhưng Trời chưa cho thành công
Bại dưới tay Hán- sao không thẹn lòng ?
Á Phụ chỉ bảo, cầu mong (3)
Vì ta cố chấp- không xong việc đời
 Bị lũ Vương Ế hại người
Đầu ta cắt xuống, đưa nơi Bái đường
Một vài kẻ dám coi thường
Ghi chép bậy bạ, chẳng thương ta nào
Lời ông quái ác làm sao !
Coi ta kém cỏi, biết bao bất bình
Ông Hồ cười nói thân tình
Mệnh Trời đành chịu, chứ mình tạo đâu
Thương, Trụ mất nước từ lâu
Nhà Tần ông diệt- phép mầu hay chăng
Hôm nay xin phép nói năng
Vua hãy nghe chút công bằng từ tôi
Hạng Vương vui vẻ nhận lời
Ông Hồ mới nói: Viêc đời sáng soi
Muốn xoay thiên hạ mà coi
Tấm lòng chân thật mới đòi dân theo
Nhưng Ngài chỉ thét quân reo
Lấy cương làm đức, khó nghèo lánh xa
Trăm năm trong cõi người ta
Lòng người đã mất, Sơn Hà đi tong
Hạng Vương bày tỏ tấc lòng :
“Giết một Tống Nghĩa- quân trong nghe lời
Để cho dân ở mọi nơi
Định cư, sinh sống, vui chơi, yên bình
Ở đời nước mạnh, nhiều binh
Ép yếu- thường tình, đầy dẫy thế gian
Tử Anh chết khỏi phải bàn
Hợm mình, bội nghĩa- giết làm gương soi
Bất trung phải diệt giống nòi
Thương dân, tiết kiệm- được coi Vua hiền
Không hiểu những chuyện thường niên
Gán ta tiếng ác, lại phiền gian ngay”
Ông Hồ mới nói câu này
Nấu kinh trong lửa- ai bày ra đây ? (4)
Giết Nghĩa Đế, quân một bầy
Nhẫn tâm như vậy, sau này ai theo
Hán Vương tập hợp dân nghèo
Làm viêc nhân nghĩa dẫu trèo chông gai
Ngài sao bằng được một, hai
Mà tranh luận mãi, nối dài thâu canh
 Hạng Vương mặt tái, lạnh tanh
Lão thần họ Phạm phải đành đỡ cho (5)
“Ở đời quân, tướng cùng lo
Trung thần, nịnh,phản thấy cho nhiều triều
Thích Cơ mà Hán Vương yêu
Lã Trĩ đầy đọa thân kiều làm heo
Coi thường truyền thống không theo
Truyền ngôi con bé, làm nghèo giang sơn
Vậy thì ai kém, ai hơn ?
Mà ông trút hết căm hờn cho Vua”
Ông Hồ lý cũng đã vừa
Gật đầu công nhận, xin thưa : Yên lòng !
Canh tàn, trà cạn, luận xong
Chút tình lưu luyến còn mong tái hồi
Hạng Vương ơn đứng, ơn ngồi
Tiễn chân tạm biệt xa nơi phủ đường
Té ra một chuyện rất thường
Chiêm bao một giấc, còn đương bang hoàng
Hôm sau mua lít rượu ngang
Cùng với hoa, quả- cúng chàng Hạng Vương
Trước khi thuyền lại lên đường
Hoàn thành nhiệm vụ chiến trường ngoại giao ./.

LỜI BÌNH
Than ôi với Sở- Hán cao
Với Vua chính đạo- Hán nào có hơn
Ví như nổi giận hồng môn
Tha cha Hán đế, Hạng khôn khó lường
Mọi việc trong triều nhiễu nhương
Hán cũng tạp nhạp, kém đường Hạng xa
Hãy gác chuyện đó đi mà
Bàn làm chi nữa cho ta bực mình ./.

                                              22/10/2012
*(1)Quan Trung hiểm yếu, hai người có thể đối được trăm người
*(2)Phạm Tăng khuyên không được tức mình đập nát đấu ngọc
*(3)Á Phụ- chỉ Phạm Tăng
*(4)Đốt sách thánh nhân
*(5)chỉ Phạm Tăng

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

Hết đau- hết buồn

HẾT ĐAU—HẾT BUỒN
                                              Phương Huyền
Còn trẻ luôn đói, ít no
Được củ khoai, sắn đỡ cho đói lòng
Nồi cơm độn có nhiều không ?
Ba phần khoai, sắn- chẳng trông cơm nhiều
Ăn ít mà lại chóng tiêu
Làm lụng vất vả- ăn nhiều khó đi
Thanh niên sức khỏe khôn bì
Tuy rằng ăn ít, nhưng vì làm chăm
Ngày qua, tháng lại siêng năng
Đói lòng vẫn học hơn, bằng người ta
Đi học đại học nơi xa
Mười hai cân gạo sao mà no đây
Bữa cơm một bánh bao này
Canh thì “toàn quốc” bụng xay ào ào
Hàng ngày lòng vẫn ước ao
Có củ sắn luộc- vàng nào hơn đây !
Ra trường cứ tưởng đủ đầy
Vẫn hơn yến gạo đâu thầy dám kêu ?
Tuần ba chục tiết- dạy đều
Lại chẳng thấy mệt- ăn nhiều làm chi
Vào lính hơn hẳn mọi khi
Tháng hai yến gạo- vậy thì no đây
Ăn uống lại thật đủ đầy
Sao mà người gầy, trơ những gân, xương
Sức khỏe vẫn tốt như thường
Không bệnh, không tật-tai ương lánh người
Nhưng mà đời lại chẳng cười
Quay về dạy học hai mươi năm dòng
Bây giờ chẳng chịu đói lòng
Ăn nhiều, uống lắm- người không còn gầy
Già rồi- tự nhiên đặt bầy
ĂN thịt thì bị gút giầy đôi chân
Ăn cơm còn khổ muôn phần
Đường máu, tiêu khát biết lần sao đây !
Ông trời sao khéo đặt bày
Ăn được- luôn đói, bụng này rỗng không
Thoải mái ăn- chẳng đói lòng
Lại kiêng đủ thứ, sao mong ăn vào
Hỡi đất thấp, hỡi trời cao
Không ăn ông sẽ yêu sao sáu bà
Bà cả nằm dưới trong nhà
Gọi là bà Địa, thật là đảm đang
Bà hai ở trên sẵn sàng
Bà Thiên tên gọi – đàng hoàng giữ ông
Bà ba, bà tư bên hông
Bà Thành tên gọi, cũng không muốn rời
Bà năm, bà sáu- đôi nơi
Chặn đầu, chặn cuối- ông rời đi đâu
Sáu bà như có phép màu
Quản ông chặt chẽ- trước, sau vẹn toàn
Tấm thân ngay ngắn : dọc ngang
Sáu bà chung thủy hàng ngàn năm sau
Ông ơi hạnh phúc dài lâu
Chẳng cần ăn nữa : Hết đau- Hết buồn ./.

                                                20/10/2012

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

CHỢ QUÊ TÔI

CHỢ QUÊ
                                      Phương Huyền
Một vòng dạo chợ quê mình
Hàng, quán đủ loại , thật tình, thật vui
Chỗ này cháo, phở- đủ mùi
Chỗ kia thịt chó- đang lùi thật thơm
Dãy này là dãy hàng cơm
Tám xoan thật dẻo, vàng ươm dưa, cà
Đu đủ, cam, quýt cùng na
Mở to con mắt để mà ngắm em
Dãy hàng vải- lại mà xem
Đủ màu sắc đẹp- có thèm không anh
Cùng em ghé dãy hàng chanh
Sao mà chua thế, để dành ngày mai
Đi qua một dãy nối dài
Đậu phụ, thịt lợn, thịt nai, thịt bò
Chị ơi mời chị mua cho
Làm món nhắm rượu- đừng lo chàng sầu
Hàng cá chẳng dám dừng lâu
Mùi thì tanh đấy- nhưng đầu thật ngon (*)
Đi đi,lại lại vẫn còn
Bao nhiêu là thứ- mỏi mòn mắt trông
Chợ quê mua bán thật đông
Ngắm cho thỏa thích- mà không muốn về
Lâu lâu lại đi chợ quê
Mua hàng, gặp bạn , say mê hương đồng

                                  18/10/2012


(*) Người xưa có câu :”Nhà giầu ăn đầu cá”


Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Muốn mãi là ngày 10/10

Đi lối nào đây ? Bước xuống lòng đường- MẤT MẠNG

MUỐN MÃI LÀ MỒNG MƯỜI THÁNG MƯỜI

                                 Phương Huyền

May nhờ mồng mười tháng mười
Ven sông Tô Lịch sạch người bán rong
Những khách bộ hành vẫn mong
Đường thông, hè thoáng cho lòng thảnh thơi
Nhưng mà lại chuyện muôn đời
Sau ngày mồng mười- hè lắm hàng rong
Đun nấu, ăn uống- mặc lòng
Bộ hành cứ việc xuống dòng xe đi
Tai nạn xảy ra tức thì
Hỡi ông cảnh sát ông đi đâu rồi
Làm không triệt để ông ơi
Lúc được, lúc mất- mặc đời thế sao ?
Bộ hành thì cứ ước ao
Ngày qua, tháng lại có bao mồng mười ./.

                                 13/10/2012