Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Dế Chọi ( Liêu Trai )

DẾ CHỌI
( Liêu Trai )

                          Phương Huyền

Thời Lê cung cấm ăn chơi
Có trò chọi Dế- nơi nơi thịnh hành
Truyền rằng từ ở xứ Thanh
Có viên quan Huyện- hiền lành, khôn ngoan
Kiếm được con Dế to càng
Tiến Vua để chọi- đợi mang thưởng về
Từ đó khắp mọi vùng quê
Từ Huyện tới Tỉnh, rất mê săn lùng
Quan trên ép quan dưới cùng
Khổ cho dân chúng, khắp vùng Ân Thi
Huyện nọ có người tên Quỳ
Vì nhà nghèo quá- không thi tú tài
Tuy rằng chữ nghĩa hơn ai
Tính Quỳ ít nói, nhưng tài, khôn ranh
Chánh Tổng bèn thúc ép anh
Làm chân chức dịch hiền lành, dễ sai
Gặp vụ nộp Dế nay mai
Quỳ không bổ bán, chẳng sai dân lành
Tự mình lo lắng mà thành
Tài sản không có, sao đành bó tay
Vợ khuyên giải mãi mới hay
Trong vùng Bà Bói việc này rất linh
Vợ vội sắm lễ một mình
Để tới cửa Thánh tâu trình việc lo
Việc này Thánh mới phán cho
Ra chỗ miếu nọ, lần mò hang sâu
Sẽ được việc cần kêu, cầu
Thành ngay sự nghiệp dễ sâu, gốc bền
Quỳ mừng rằng sự đã nên
Đến ngay miếu nọ không quên lời Thần
Tim mãi, tìm mãi phân vân
May quá thấy chú Dế cần thật to
Mang về chăm bẵm, âu lo
Sao cho Dế khỏe- nộp cho đỡ phiền
Mong ngày mang nộp quan trên
Quên ăn, quên ngủ- luôn bên Dế mèn
Một hôm có chút hơi men
Đã quên ngủ mất- con xem, mở lồng
Cơ hội Dế thoát dễ không
Con vội chộp lại. chẳng trông thấy nào
May mắn chỗ cỏ cao cao
Nó túm ngay được Dế vào trong tay
Nhưng mà Dế gãy càng ngay
Và chết tức khắc, con nay kinh hồn
Mách mẹ, mẹ mới ôn tồn
Dế chết chắc bố hết khôn bây giờ
Mạng sống gắn với nó cơ
Nếu không Dế nộp- chỉ chờ chết thôi
Thằng con liền khóc liên hồi
Vội nhảy xuống giếng bố thôi trách nào
Tỉnh rượu bước thấp, bước cao
Bố vớt con vội, bế vào nhà trong
Đổi giận làm thương cõi lòng
Vợ, chồng muốn chết- còn mong nỗi gì
Đêm rồi liệm xác con đi
May thấy còn thở, tức thì mừng rơn
Con sống lại- chẳng gì hơn
Nhưng con nằm lịm, chẳng hờn giận chi
Quỳ nhìn lồng, Dế mất đi
Đứt từng khúc ruột- lấy gì nộp quan
Sáng rồi vẫn nằm thở than
Bỗng nghe Dế gáy râm ran ngoài thềm
Quỳ vội nhỏm dậy chạy êm
Nhìn thấy chú Dế bên thềm vồ ngay
Nhưng mà khi mở bàn tay
Lại không thấy Dế- nó bay lối nào
Quỳ chạy bước thấp, bước cao
Đến bên bờ rào- Dế nấp gốc tre
Dế thật nhỏ, râu đỏ hoe
Không như con trước- Quan nghe đâu nào
Còn đang lưỡng lự làm sao
Chú Dế nhảy phóc rơi vào túi ngay
Thôi đành chấp nhận con này
Phải cho chọi thử xem may thế nào
Thế là mọi Dế to, cao
Đều bại dưới chú- Quỳ nào không vui
Chọi xong lồng chẳng chịu chui
Cất tiếng gáy khỏe- nếm mùi tự do
Bỗng đâu con Gà trống to
Chạy tới mổ Dế, Quỳ lo tái người
Nhưng Gà chớ có vội cười
Dế ta nhẩy phắt, bám nơi mào Gà
Cắn cho đứt một miếng da
Gà đau liền chạy, kẻo mà chết oan
Hôm sau Quỳ vội nộp quan
Quan nhìn thấy Dế- phàn nàn không thôi
Quỳ bèn thuật lại một hồi
Chọi với mọi Dế, thắng rồi gáy vang
Thế là tiến lên các quan
Từ Huyện, tới Tỉnh- mọi hàng quan to
 Quỳ được thưởng nhiều chẳng lo
Tiến Vua Dế quý- chọi cho khắp vùng
Trận nào cũng thắng ung dung
Dế còn tài lẻ- biết cùng gáy theo
Mọi điệu nhạc, giọng trong veo
Vua hài lòng lắm- quan theo, thưởng liền
Thưởng cho mọi cấp nhiều tiền
Lại thăng quan chức trong miền- thấp, cao
Quỳ được quan Huyện mê sao
Tạo mọi điều kiện học vào, đi thi
Quỳ đỗ tú tài tức thì
Con Quỳ lại khỏe, lại đi chơi đùa
Kể lại chuyện : sợ cha thua
Bèn hóa ra Dế- nhỏ vừa chọi hay
Vua hay chuyện- quan tâu bày
Lại thưởng lớn lắm- Quỳ nay sang , giầu
Trong nhà Quỳ có người hầu
Ngựa xe, võng lọng- đâu đâu cũng thèm ./.


LỜI BÀN

Vua, Quan tính vốn hay quên
Còn kẻ xu nịnh làm nên lệ làng
Từ đó mặc sức quan tham
Dân sức đã tàn- sống, chết mặc bay
Lệnh Vua chút xíu cũng hay
Giúp dân dễ thở- lệnh này lớn lao
Quỳ nghèo chẳng sống dễ nào
Vì Dế giầu sụ áo bào nghênh ngang
Ơn Trời được sống đàng hoàng
Lộc đi theo Dế, quan càng lợi hơn
Đọc chuyện thấy rõ nguồn cơn
Đáng tin lắm chứ- tủi hờn làm chi ./.


  
  


Đi Thủ Lệ

ĐI THỦ LỆ

                        Phương Huyền

Chiều nay cháu nói : ông ơi
Xem voi cháu thích, đi chơi chút nào
Đi Thủ Lệ một chút sao ?
Ngồi trên xe đạp xem, chào lũ chim
Chú Đà Điểu cứ im lìm
Ngo ngoe cái cổ như tìm thức ăn
Lũ Cò mải chạy lăng xăng
Mổ tép lia lịa, siêng năng kiếm mồi
Chú Hươu Sao chịu thua thôi
Hàng rào cao lắm, chạy rồi- cháu xem
Chú Hà Mã như say mèm
Lúc lắc, chậm chạp- cháu xem chán rồi
Ông ơi lại chuồng Voi thôi
Nó đang ăn cỏ- cháu tôi gọi liền
Voi ơi hãy quơ vòi lên
Đập mạnh nắm cỏ ở bên chút nào
Chú Cá Sấu nằm yên sao ?
Mấy con Khỉ nhỏ lẽ nào chịu yên
Cháu vui muốn chạy liên miên
Nhưng mà mỏi lắm- ngồi yên xe này
Mỗi ngày một chuyến thật hay
Nhiều chuyên cháu kể, mỗi ngày thêm vui

                             28/7/2014 


Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

Hoa sen mùa lạnh( liêu trai)


HOA SEN MÙA LẠNH
( LIÊU TRAI )
                                Phương Huyền
Nam có một đạo nhân
Không rõ quê, quán là gần hay xa
Đông, hè- một áo cánh gà
Chiếc quần lụa mỏng, chân da đi trần
Đầu giắt lược gỗ- một phần
Lang thang khắp chốn, chợ gần, chợ xa
Thường làm ảo thuật, ma tà
Người xem đông lắm, bỏ ra nhiều tiền
Nhiều tên vô lại tưởng Tiên
Bám xin truyền phép- làm phiền đạo nhân
Lội sông đang tắm cởi trần
Lũ này lấy áo, lấy quần giấu đi
Bảo mãi không trả một khi
Dây lưng hóa rắn- tức thì quấn chân
Mấy tên vô lại bần thần
Xin trả ngay lại đạo nhân- chạy liền
Rắn thành dây lưng y nguyên
Danh tiếng lừng lẫy khắp miền Hà Nam
Dân, Quan ở khắp mọi làng
Thường mời uống rượu cao sang trong vùng
Một hôm trời lạnh vô cùng
Thủy đình bày tiệc, tạ chung mọi người
Mọi người đông đủ- cả cười
Bàn ghế không có, tiệc thời cũng không
Vậy mà trước mắt đám đông
Vỗ tay làm hiệu tiệc không thiếu gì
Bàn ghế bày biện, lối đi
Tiệc rất nhiều món thiếu chi đâu nào
Mọi người kinh hãi làm sao
Một mình bày tiệc biết bao linh đình
Xung quanh hồ nước thật xinh
Mà sen không có- Thật tình vô duyên
Đạo nhân chỉ mấy chiếc thuyền
Chạy đi, chạy lại khắp miền gọi sen
Một khắc, mọi người nhìn xem
Sen nở rực rỡ, hương đem ngạt ngào
Mặc cho Trời lạnh làm sao
Cảnh hồ thật đẹp- khác nào cảnh Tiên
Mọi người vui vẻ liên miên
Ngắm hoa, thưởng rượu có tiền khó mua
Tiệc tan thì thấy lạ chưa
Mặt hồ phẳng lặng như mưa vừa tàn
Hoa sen, bàn tiệc ai mang
Cất chỗ nào thế, gọn gàng như xưa
Quan án thấy vậy thật ưa
Mời mọi người đến dinh vừa mới xây
Rượu quý bày sẵn nơi đây
Uống ở nơi này- chỉ một vò thôi
Đang vui rượu đã hết rồi
Lấy thêm đâu có vậy thời tính sao
Đạo nhân mới vội bước vào
Vỗ tay một cái rượu nào khác đây
Vẫn ngon, vẫn quý- rất hay
Quan rời nơi này- kiểm rượu trong kho
Từng hàng, từng lối nhiều vò
Niêm phong còn đó lấy cho được nào
Nhưng mà thật lạ làm sao
Tất cả hết rượu, vò nào cũng không
Quan thẹn, xấu hổ khách đông
Bắt đạo nhân đánh, mà không thương tình
Mỗi roi như đánh vào mình
Đạo nhân kêu đấy- thật tình chẳng đau
Máu quan ướt đẫm áo màu
Vội vàng truyền lệnh tha mau cho Người
Đạo nhân bèn mỉm miệng cười
Rời ngay chỗ đó mọi người chia tay
Hà thành vẫn gặp người này
Ăn mặc như cũ- hỏi nay chỉ cười
Không biết có phải một người
Vân du khắp chốn, vui cười thế gian ./.

                              20/7/2014

  

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

Liêu Trai


HỒ GẢ CON
( Liêu Trai )
                          Phương Huyền
              

Lã Quý- Thiên quan họ Ân
Là người thủa nhỏ chuyên cần, rất gan
Trong làng có một nhà quan
Rộng lắm mà lại bỏ hoang lâu rồi
Không ai bén mảng tới chơi
Bởi đêm lắm chuyện- nơi nơi tin đồn
Quý cùng lũ bạn lớn khôn
Tổ chức tiệc rượu- lời đồn kể ra
Hẹn rằng ai đó vượt qua
Một đêm ngủ lại khu nhà bỏ hoang
Thì đãi bữa rượu đàng hoàng
Cao lương, mĩ vị- thật sang nhất đời
Lã Quý nói thẳng một lời
Chuyện ấy đâu khó- tôi thời tới ngay
Lũ bạn đưa đến cổng này
Và nói sẽ đợi đêm nay bên ngoài
Nếu mà có chút đơn sai
Kêu to một tiếng thấy loài yêu ma
Bấy giờ cả lũ chúng ta
Đồng thanh hét lớn: Yêu ma đâu nào !
Quý cười chẳng có làm sao
Rẽ đám gai góc đi vào nhà hoang

Hôm nay đầu tháng trăng tàn
Khó phân biệt được lối, hàng mà đi
Quý lên trên lầu tức thì
Trải chiếu nằm ngủ- ngắm khi Trăng tàn
Canh khuya Trăng lặn bình an
Chợt nghe lầu dưới, lời bàn nhỏ, to
Quý vờ ngủ- ngáy khò khò
Ghé mắt nhìn thấy phòng to dưới lầu
Nữ tỳ đi lại hồi lâu
Thấy người nằm ngủ, lại tâu chủ nhà
Ông chủ bước lại xem qua
Nhìn kỹ lại thấy đây là quý nhân
Ngài vừa mới ngủ khỏi cần
Đừng đánh thức dậy góp phần ngủ yên
Rồi gọi toàn gia đình lên
Mở hết các cửa, đừng quên thắp đèn
Quý vờ vừa tỉnh hơi men
Ông chủ tiến đến lại đem lời mời
Hôm nay là ngày đẹp Trời
Vu quy cho cháu vào nơi sang , giàu


Mời ngài hãy thức dậy mau
Vào tiệc mừng cháu bạc đầu, long răng
Quý rằng chót đến ngắm trăng
Chỉ mang chiếc chiếu- đâu bằng mang hoa
Chủ nhà vội xin nói qua
Được ngài hạ cố thành ra may rồi
Quý mừng và đã nhận lời
Xuống lầu đã thấy mọi nơi kết đèn
Tiệc đã đầy đủ bày lên
Nhà trai đã đến, hai bên chào mời
Chén vàng bày biện khắp nơi
Được vài tuần rượu- xin mời tự nhiên
Quý nghĩ thế nào mới nên
Làm chứng- cái chén tạo nền tiệc sau
Lấy bỏ túi áo cho mau
Giả vờ say rượu ngả sau bàn này
Mặc cho gia chủ đến lay
Ông khách tôn quý nằm ngay cạnh bàn
Tiệc tan, dầu hết đèn tàn
Mọi người về cả, Trăng vàng lặn lâu
Suốt buổi Quý có ngủ đâu
Hừng đông đã rạng Quý mau ra về
Sờ lại túi áo- thật mê
Chén vàng làm chứng hết chê, vẫn còn
Chúng bạn khỏi chê gan non
Vật chứng đang còn, nghèo khó kiếm đâu ?
Bèn kể mọi chuyện từ đầu
Chúng bạn tin thực- trước, sau phục tài
Sau Quý nhờ học miệt mài
Thi đỗ tiến sĩ- Khâm sai tỉnh Đồng
Họ Chu bèn thết tiệc ông
Sai mang chén quý mới không lỗi mời
Nhưng mà có bảy chiếc thôi
Niêm phong còn đó- một thời biến đâu
Quý hỏi xuất sứ từ đầu
Bộ chén có được đã lâu không dùng
Cất kỹ ở trong một thùng
Niêm phong cẩn thận- Ai dùng lấy đi
Ông cười, có chuyện lạ kỳ
Tan tiệc về lấy để đi tặng ngài
Quả cùng loại chén- không sai
Đầu đuôi kể hết- trong, ngoài thất kinh
Mới hay Hồ rất là linh
Vật ngoài ngàn dặm- thật tình lấy chơi
Dùng xong lại cất đúng nơi
Không dám giữ lại- một đời thiếu đâu
Chuyện hay xin kể hồi lâu
Hồ có phép lạ- một mầu liêu trai ./.