Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

MỖI KHI TẾT ĐẾN,XUÂN VỀ-ĐANG SAY CHỢT TỈNH CƠN MÊ VIẾT LIỀN


KHAI BÚT XUÂN ĐINH HỢI


Đinh hợi lão đã sáu hai
Mà nhà với cửa như vài cành cây
Che lên một tấm vải dầy
Chưa mưa đã ướt, nóng ngây ngất người
Ngẫm ra mọi sự trên đời
Số hẩm hưu -chịu-kêu trời quá xa
Trách sao ông lão trời già
Không thí tôi chút- gọi là số hên
Ông ơi sao nỡ bỏ quên
 Để sáu hai mới sắp nên làm nhà ./.


 KHAI BÚT XUÂN MẬU TÝ


Mậu tý sang xuân lão sáu ba
Mới xong làm cửa với làm nhà
Trông lên thua kém người nhiều lắm
An nhàn , sung sướng vẫn là ta
Trông xuống không ai sướng bằng mình
Bầu rượu , túi thơ dặm viễn chinh
Ngắm cảnh, ngắm người- đời dâu bể
Nước non phong cảnh thật hữu tình

KHAI BÚT XUÂN KỶ SỬU

Kỷ sửu mùa xuân đã đến rồi
Lão nay mới có sáu tư thôi
Sức khoẻ, trí tuệ còn xuân chán
Sánh cùng nhật nguyệt , với đất trời
Thất thập -cổ nhân xưa nay hiếm
Lão mong chừng ấy sống trên đời
Ung dung tự tại đi đây đó

Ngắm cảnh- cùng xem thế sự đời

KHAI BÚT XUÂN CANH DẦN

                             Đến rồi đấy ư Canh Dần ơi
Mưa xuân phơi phới nhẹ nhàng rơi
Dứt đi nóng nực năm kỷ sửu
Qua đi vất vả của một thời
Đã có sáu lăm lá vàng rơi
Có sức vượt lên một đời người
Xuân đến dịu đi lòng thanh thản
                                     Gắng khỏe tồn tại với đất trời


KHAI BÚT NĂM TÂN MÃO

Canh dần qua đi , Tân mão tới
Tuổi sáu lăm lão đã qua rồi
Mong cho sức khoẻ xuân mãi mãi
Thoả trí tung hoành thả sức chơi

Một năm vất vả đã qua rồi
Bà lão đón xuân tuổi sáu mươi
Bệnh đến sơ sài, rồi khỏi hẳn
Gia đình hạnh phúc thoả sức cười







HAI NGÀY DẠO CHƠI THANH HÓA CÙNG ÔNG BẠN


ĐI CHƠI THANH HOÁ

Lâu rồi lại chưa đi chơi
Hai sáu tháng chín xin mời đi nhanh
Hai ngày dạo ở tỉnh Thanh
Mười lăm huyện , thị rành rành chẳng sai
THẠCH THÀNH đã đến sớm mai
CẨM THUỶ suối cá dám nài hai ông
NGỌC LẶC- ông có nhớ không ?
THỌ XUÂN lễ hội chắc đông người vào
Lam Sơn tụ nghĩa năm nào
Lam Kinh thành cũ làm nao nức lòng
THƯỜNG XUÂN mãi ở phía trong
NHƯ XUÂN huyện ấy đang mong ông vào
NHƯ THANH có hồ đẹp sao
Bến En tuyệt đẹp lẽ nào không qua
Một vùng mây , nước xa xa
Hoàng hôn buông xuống rõ là bức tranh
NÔNG CỐNG một huyện yên lành
Con đường thật đẹp, đi nhanh được mà
Thành phố THANH HOÁ nết na
Cuộc sống xung túc- thật là đông vui
Ở đây rõ thật ngậm ngùi
Đã tối lại mệt thì vui nỗi gì
Sáng mai ta lại ra đi
ĐÔNG SƠN, THIỆU HOÁ cũng vì hai ông
Đường đi thật tuyệt- phải không ?
YÊN ĐỊNH vừa đẹp ,gần sông- lại giầu
VĨNH LỘC đã đến - thật mau !
Thành nhà HỒ đó- cùng nhau ta vào
Phóng xe khắp nẻo, thấp, cao
Đến chín giờ rưỡi ta vào HÀ TRUNG
Ung dung ngắm suốt một vùng
Miền quê êm ả, đi cùng tháng năm
BỈM SƠN đã mấy lần thăm
Lần nào cũng đẹp sánh bằng cảnh tiên
Sông Mã kể cũng hơi phiền
Bốn lần qua lại có duyên không nào
Hai bảy trời đẹp làm sao
Mười lăm giờ đúng đã vào Thủ Đô
Kết thúc một chuyến chơi hồ
Bến En thật đẹp, xin chờ lần sau ./.

28/9/2010
             Phương Huyền

Kỷ niệm C7


KỶ NIỆM NGÀY GẶP MẶT
(3/10/2010 )
Bốn mươi năm, gió thoảng qua
Đôi mươi ngày ấy, nay ra lục tuần
Khéo khen con tạo xoay vần
Anh em, bè bạn, rất gần, nhưng xa
Xưa vì trách nhiệm sơn hà
Mỗi người mỗi ngả, đậm đà quê hương
Người thì dầu dãi chiến trường
Người thì chịu khó, phải thương quê nghèo
Dấn thân tạo nghiệp phải theo
Vì thương lũ trẻ bám đeo không rời
Bốn mươi năm của một thời
Chiến tranh , bao cấp, quãng đời khó khăn
Bốn mươi năm nỗi trở trăn
Đã lùi quá khứ, mỗi năm  mỗi già
Hôm nay bè bạn gần xa
Cùng nhau gặp mặt, thật là tình thân
Tuy xa nhưng lại rất gần
Hàn huyên tâm sự góp phần hiểu nhau
Qua bao năm tháng dãi dầu
Tình còn đọng mãi dài lâu muôn đời
Chia tay bịn dịn không rời
Hẹn năm sau lại ở nơi trường này
Cùng nhau tâm sự tỏ bày
Chia sẻ việc này , trao đổi tận nơi
Bao nhiêu việc khó trên đời
Bạn bè thông cảm, mọi người vượt qua
Vui với năm tháng tuổi già
Sống vui , sống khoẻ mới là thần tiên


 
          Phương Huyền

CẢM NHẬN ĐẦU XUÂN


CẢM NHẬN ĐẦU XUÂN


Sáng nay thời tiết tuyệt vời
Mưa rơi nhè nhẹ, đất trời bừng xuân
Khá khen con tạo xoay vần
Qua đi mỗi bước nhọc nhằn của năm
Ai ơi có nghĩ đến chăng ?
Lo bon chen lắm cũng bằng cả thôi
Thấy nhiều qua một đời người
Cố gắng phấn đấu- ít chơi chăm làm
Tuy rằng sống chẳng cần sang
Cũng không nghèo lắm- đàng hoàng hơn ai
Thức khuya mới biết đêm dài
Đi nhiều mới thấy trần ai xoay vần
Âu là cái sự đồng lần
Lo đấy, vất đấy- được phần mừng vui
Sao cho sống khỏi ngậm ngùi
Được hưởng nhiều lắm chuyện vui- ít buồn
Lãng du sông, núi luôn luôn
Ngăn sông, vét biển, đào chuôm, tát hồ
Bao miền đất nước đợi chờ
Vui cùng cảnh vật, từng giờ đón ta
Thú vui năm, tháng tuổi già
Sống khỏe, nhàn hạ thật là thần tiên ./.


05 giờ ngày 1 tháng giêng Canh Dần

           Phương Huyền

GẶP MẶT LỚP C7 KHOA TOÁN


GẶP MẶT HÔM 3/10/2010
                                                          Phương Huyền
Hôm qua gặp mặt vui sao
Một ngày trời đẹp hơn bao nhiêu ngày
Nhiều năm xa cách đến nay
Gặp nhau hồ hởi, giãi bày, hàn huyên
Mười lăm gương mặt nên duyên
Cám ơn Thắng - Đức tạo nên hội này
Xứ Nghệ anh Cẩn đến ngay
Mái tóc bạc trắng- những ngày gian lao
Anh Chừ vẫn như ngày nào
Điềm đạm, tình cảm- nhớ sao Thái Bình
Bạn Lộc cũng rất ân tình
Kỷ niệm xưa cũ, bên mình luôn mang
Trịnh Thanh vẫn rất đoan trang
Ai bảo cô nàng hưu đã vài năm
Nam Định có Đỗ thị Băng
Xa xôi cách trở vẫn năng họp cùng
Địa điểm Hà Nội vui chung
Hoa Sen- một quán,tiệc tùng tuyệt sao
Bạn Bọc vẫn như ngày nào
Nhiều thầy để ý , có nao nao lòng ?
Cung Thanh, Trần Thái chờ mong
Một ngày gặp mặt thoả lòng bấy lâu
Công Phường mới đến lần đầu
Thế Đảm họp lớp, đến sau- tiệc tàn
Hảo , Liên đến sớm cùng bàn
Đại diện cho lớp, lo toan mọi bề
Đức Rao từ một vùng quê
Định cư Hà Nội cũng về hôm nay
Công việc lãnh đạo tối ngày
Bạn Sinh cũng đến thật hay- nghĩa tình
Tuyệt sao C7 chúng mình
Năm sau gặp mặt quê mình Hà Tây
Tháng năm học ở nơi đây
Cưu mang, đùm bọc ơn này của dân
Cho dù cách trở , xa, gần
Nên đến thăm lại, tình thân năm nào
Mọi người đều nhất trí cao
Tháng mười năm tới- lẽ nào lại quên ./.

MỘT NGÀY NỊNH VỢ


MỘT NGÀY NỊNH VỢ




Hôm nay : Tháng tám, hai ba
Tôi là vệ sĩ, tôi là lái xe
Tôi là thủ quĩ biết nghe
Bên cạnh cặp kè, đưa vợ đi chơi
Cứ xe máy, lượn khắp nơi
Khắp mọi chợ trời, siêu thị gần xa
Mua đủ vật dụng trong nhà
Nồi , niêu , xoong chảo, chiếu hoa đủ dùng
Vào siêu thị khó chọn chung
Thôi thì nghe vợ- đi cùng xách cho
Vợ tôi thì lại hay lo
Gà để tủ lạnh- thịt bò dùng ngay
Rau , quả để ăn hàng ngày
Mấy chai dầu rán, ớt cay, tương Bần
Khai giảng đã lại đến gần
Vở cùng giấy, bút cháu cần đến nơi
Mấy khi ông, bà đi chơi
Bà mua thoả thích- xin mời ông “ ôm”
Lâu rồi mới được một hôm
Phu xe, thủ quĩ, bao gồm Ôsin
Một ngày tiêu chín trăm nghìn
Bà bảo đi nữa- “em” xin chịu bà



  Ngày23/8/2009
           Phương Huyền

XUM HỌP ĐIỆN BIÊN

(Thân tặng thầy, trò C3 Điện Biên Khóa 1973-1976)
Điện Biên ngày ấy- bây giờ
Ba mươi năm -nhớ-đợi chờ hôm nay
Nghĩa tình đâu dễ đổi thay
Họp mặt chính tại nơi này-Điện Biên
Thầy- Trò từ khắp mọi miền
Tập trung đầy đủ, tạo nên gia đình
Thầy Chi, Thầy Huỳnh- Thái bình
Thầy Dũng, Thầy Nhuấn- Quê mình Hà Tây
Thầy Lộc, Cô Nhũ-về đây
Từ quê Phú Thọ- nơi này cố đô
Thầy Đông ở quê Bác Hồ
Thầy Chương, Thầy Tính- Thủ đô cũng về
Thầy Tố ở một vùng quê
Vĩnh Phúc-nơi ấy thuộc về vùng cao
Thầy Quân đâu có xa nào
Đồng Nai về họp,xiết bao vui mừng
Chị Hương, Anh Vịnh, Anh Tùng
Anh Hiển, Anh Dũng vui cùng An, Giang
Lê Mai, Văn Dụ, Nguyễn Bang
Hồng Sơn, Quyết Tiến, Kim Lan, Quốc Phòng
Mai Thanh, Huế, Hải chờ mong
Đến ngày xum họp- vui trong một nhà
Nghĩa tình đâu dễ phôi pha
Chiến tranh cách trở,nào là thời gian
Chị Hiền, Chị Tám, Hoàng Lan
Đức Thiện, Hoàng Tính lại càng nhớ nhung
Ngày xưa học tập, vui cùng
Điện Biên- trường ấy một vùng dựng xây
Lớn lên từ mảnh đất này
Hà Đông, Nguyễn Tiến- ở ngay quê nhà
Điện Biên to, đẹp, nguy nga
Góp công, góp sức chúng ta đồng lòng
Dựng xây đất nước, non sông
Hôm nay gặp mặt vui cùng nước non
Chúc nhau giữ tấm lòng son
Đoàn kết, gắn bó lại còn hơn xưa ./.

        Điện Biên 2/9/2006
          Phương Huyền




Tặng các con lớp 11d1






TẶNG CÁC CON D1

Mười một D1 thân yêu
Yên Hoà nơi ấy sớm chiều học chăm
Vào lớp- con của mẹ Hằng
Bốn hai gương mặt siêng năng, ngoan, hiền
Hồng Anh, Ngọc Ánh, Thanh Huyền
Giúp nhau tu dưỡng, luyện rèn tháng năm
Thanh Quý, cùng với Thu Ngân
Lan Anh ,Thư , Ngọc chuyên cần chăm ngoan
Mai Ly, Thu Thảo, Thanh Loan
Thuỳ Anh , Phùng Yến lại càng đáng yêu
Bảo nhau sớm sớm, chiều chiều
Học chăm, duyên dáng, đạt nhiều điểm cao
Đài Trang sôi nổi làm sao
Giơ tay phát biểu bài nào cũng hay
Phương Trang , Trần Yến đều tay
Bài toán khó mấy có ngày tìm ra
Ngọc Tú, Phạm Nhàn, Phương Nga
Thuỳ Linh, Hà ,Thuý đều là trò ngoan
Đã chăm học lại chăm làm
Giúp đỡ cha mẹ muôn vàn thương yêu
Tám Trang kể cũng hơi nhiều
Huyền, Minh ,Thu, Nguyễn đáng yêu tuyệt vời
Bốn Linh mỗi trò mỗi nơi
Thuỳ mỵ, duyên dáng đẹp người- Anh Vân
Hương Giang, Ngọc Hương chuyên cần
Chăm lo đèn sách mười phân vẹn mười
Mai Phương , Diệu Yến hay cười
Học luôn cố gắng, không lười - điểm cao
Minh Phương chịu kém đâu nào
Bí thư phải cố gắng sao hơn người
Luyện rèn mọi lúc, mọi nơi
Phong trào học tốt- tuyệt vời hay không ?
Ngọc Anh cùng với Minh Hồng
Tập thể D1 đồng lòng dựng xây
Mười một D1 năm nay
Cô Nhung dìu dắt, mỗi ngày tiến xa
 Đoàn kết gắn bó một nhà
Tập thể vững mạnh thật là trò ngoan
Mười hai còn lắm gian nan
Tập trung gắng sức, trò càng hăng say
Đền đáp công sức hôm nay
Vào đại học hết- bõ ngày gắng công
Tập thể D1 đồng lòng
In đậm năm tháng thề không phai mờ
Viết tặng con mấy vần thơ
Thầy nhớ D1, thầy chờ chiến công ./.


Hè 2008
       Phương Huyền

Thương cháu


THƯƠNG CHÁU


Vẳng nghe “Bánh khúc nóng đây”
Khuya rồi thúng bánh còn đầy thế kia ?
Tiếng rao lảnh lót đêm khuya
Mà lòng đau quặn, sẻ chia nhọc nhằn
Thương cháu kiếm miếng cơm ăn
Mà sao khuya sớm mải lăn với đời
Tuổi cháu phải được ăn, chơi
Học hành rèn luyện, giúp đời mai sau
Thế mà đội thúng, bước mau
Đường khuya,giá lạnh trước sau kiếm tiền
Phải lo ăn, mặc trước tiên
Nói chi đến học, đến tiền vui chơi
Ngày, đêm bán bánh khắp nơi
Xin hỏi ông Giời- ông có biềt chăng ?
Xin ông một chút công bằng
Cho cháu được học, bớt chăng nhọc nhằn
Xin người bớt miếng cơm ăn
Cho cháu được học, được bằng bạn vui ./.

 Mùa đông năm 2001
Phương Huyền

                  

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

Điếu thời gian

Triều đại cuối cùng

ĐIẾU THỜI GIAN

Lời người soạn : Thật tiếc !Thời gian 28 năm không phải là dài lắm nhưng  cũng không ngắn của một thời công tác . Đã có biết bao lứa
Học trò từ nơi đây tỏa đi muôn nẻo, thành đạt cũng nhiều ,thất bại tuy không thiếu, song luôn giữ được chữ TÌNH, và hiểu được đạo lý ở đời
Rất tiếc có những trường hợp điều cỏn con không hiểu, nhắm mắt làm bừa .Chữ TÌNH ấy đứt rồi còn đâu- Thời gian đó coi như đã chết .

         HỠI ƠI !
Thế thời đổi thay, kẻ nghỉ, người lên thay ai dễ biết
Khi vận đến có việc này, việc kia mới thấy rõ NGAY- GIAN
Đã là người dù dân hay quan, thì phải nghĩ sẽ đến lúc về rất cần TÌNH NGHĨA
Ai ngờ bèo dạt, mây tan một thời trường gắn bó
        NHỚ YÊN HÒA XƯA
Trường học cấp bốn, dãy dọc, dãy ngang, sân toàn cỏ
Đường xi măng bé tý, cài răng lược đến từng lớp tối mù
Xung quanh trường cây cối âm u, xen nhiều ruộng lúa
Triều đại thầy QUỲ
Thầy trò sắn tay lên cấy lúa, đào ao, đóng gạch
Xây dựng vườn trường,sửa sang trường lớp hết âm u
Trong gian khó, đoàn kết nhau chẳng nề hà, không tiếc sức
Vui vẻ sẻ chia sung sướng, nhọc nhằn
Triều đại thầy ĐỊNH
Phá cấp bốn,xây cao tầng, sân xi măng láng bóng
Ruộng quanh trường san lấp hết còn đâu
Ao cá xưa thành nhà cao cửa rộng, khang trang thoáng mát
Phải dậy ở tầng ba, sức già leo lên thở cả ra tai
Khi kỷ niệm ba mươi lăm năm thành lập ai đâu tính một, hai
Lăn lưng vận động các cơ quan ủng hộ trường còn khó
Mỗi người một tay, công việc cứ băng băng, chẳng ai nghĩ ngợi gì
Đến lúc “vỗ tay”đâu có việc tất cả được đi
Đấy là lúc “Lãnh đạo tài ba”gặt hái nhiều thành tích
Nên nghĩ “sức dân”khổ sở muôn phần mới nên công quả
Triều đại cô MINH
Chẳng cần phải hò hét, nặng nề, đao to, búa lớn
Cứ nhẹ nhàng,vui vẻ, thấm đẫm tình đời
Giải quyết việc trường,việc lớp, thầy , trò tận chỗ, từng nơi
Đi vào lòng người ai ai cũng mến
Trớ trêu thay, cô lại sớm qui tiên – tiếc quá một thời
Triều đại CUỐI CÙNG
Sẵn có cơ ngơi – Thời buổi đổi thay quay trong bão giá
Thần dân toàn trẻ tuổi, còn lại chỉ một ít người già
Tình nghĩa xưa mang tính cách người Việt đậm đà đâu còn lại
Đến lúc sức tàn lực kiệt, ai chẳng phải nghỉ hưu, muốn xuôi chèo, mát mái
         ẤY VẬY MÀ
Chút công bằng đánh mất rồi còn đâu, nhớ mãi
Viện lý sự cùn này nọ, cắt xén vài đồng còm cõi
Gieo vào lòng người nỗi hận, còn hỏi đến mai sau
Mọi người chẳng nói ra, chẳng muốn nhớ lâu thêm mệt
Thôi thì thời gian đã trôi qua coi như đã chết
        YÊN HÒA ƠI !
Đưa Người về một miền ký ức, còn vẳng bên tai hai chữ YÊN HÒA
Trường đẹp, đường thênh thang bằng phẳng, nhưng xa
Bao lứa học sinh quây quần mỗi năm nhân ngày thành lập
Mỗi lần chia tay , nước mắt lưng tròng
Sự trưởng thành ở mỗi con người xã hội vẫn mong
Ấy vậy mà phái chia tay hai chữ YÊN HÒA ấm áp
Và quên đi quá khứ, sống với tương lai hai chữ HẾT TÌNH
Chia tay người, tâm trạng thật bất bình
Nhưng không khác—YÊN HÒA ơi một thủa tử, sinh
           THƯỢNG HƯỞNG

                                                          Tháng 6 năm 2011
                                                              Phương Huyền                                   

* Than ơi ! nhắm mắt làm bừa
   Tình còn đâu nữa ? sao chưa tỉnh à !!!





Ngẫm đời


NGẪM ĐỜI



Trời sinh ông Nguyễn công Phường
Ngao du khắp chốn, tỏ tường ngược xuôi
Chăn trâu từ thủa chín, mười
Học hành tàm tạm, làm người Tràng An
Trí, Dũng may được trời ban
Cố công rèn giũa, đủ làm, đủ chơi
Được sinh ra ở trên đời
Đứng trong trời đất bằng người bằng ta
Thú vui muôn nẻo sơn hà
Ngắm nhìn, muôn vật nẻo xa, non bồng
Việc nhà có vợ con trông
Ta đi Ngăn biển, Khơi sông, Tát hồ
Vai đeo chiếc nón Tu lờ
Lưng mang chiếc giỏ, chân quờ dép rơm
Tay cầm chiếc đó đi đơm
Ung dung nhàn hạ, cháo cơm đủ đầy
Ngắm nhìn non nước đó đây
Mong cho nước Việt, đất này vàng son
Giúp cho đời, cho cháu con
Mở mang trí tuệ để còn nhìn xa
Ung dung gánh vác sơn hà
Dựng xây cơ nghiệp để mà cậy trông
Cầu mong con cháu Lạc Hồng
Yên vui cuộc sống, mà không nghèo hèn ./.


Phương Huyền
         16/5/2009

TRUYỀN KỲ MẠN LỤC


CHUYỆN NGƯỜI NGHĨA PHỤ Ở KHOÁI CHÂU

Từ Đạt quê ở Khoái châu
Đông Quan nơi đó đứng đầu muôn dân
Thuê nhà cạnh cầu Đồng Xuân
Họ Phùng quan lớn cũng gần kế bên
Từ nghèo mà Phùng khá lên
Phùng thì dễ dãi, Từ nền nếp xưa
Sáng chiều, khuya sớm đón đưa
Anh em thân thiết cùng vừa xóm chung
Trọng Quì cậu cả họ Phùng
Nhị Khanh con của Từ, chung niên này
Trai tài , gái sắc- Thật hay
Mỗi lần tiệc rượu đầu mày, cuối môi
Hoa nhường , nguyệt thẹn lứa đôi
Định ngày cưới hỏi, để rồi sống chung
Từ khi về nhà họ Phùng
Nhị Khanh dâu thảo ở cùng mẹ cha
Trọng Quì không giữ nếp nhà
Chơi bời lêu lổng, sinh ra rượu chè
Nhị Khanh khuyên mãi không nghe
Quì chỉ kiêng nể, tự che tật này
Năm hai mươi tuổi rất may
Phùng thăng quan ở phủ này: Kiến Hưng
Nghệ An giặc giữ quá chừng
Phùng vâng chiếu lệnh lạy mừng ra đi
Đường xa đâu có xá gì
Trọng Quì giúp bố, quản chi đường dài
Nhị Khanh khuyên chồng xứng trai
Giữ trọn chữ hiếu ở ngoài dặm xa
Em xin giữ trọn nếp nhà
Giặc tan xum họp gọi là trọn vui
Lòng Giời khó hiểu ngọt bùi
Họ Từ tạ thế về nơi quê nhà
Khoái Châu nơi ấy thật xa
Nhị Khanh lo liệu mộ bà, mộ ông
Vẹn toàn ở một cánh đồng
Yên bề tiên cảnh, ngắm trông việc đời
Chỉ thương Nhị Khanh chơi vơi
Về đâu ? Hay ở với người bà cô
 Lưu thị sắp sẵn mưu mô
Rỉ tai mới nói họ Hồ ,tiếm ngôi
Loạn trong sớm tối mà thôi
Phùng đi đã sáu năm rồi, không tin
Mất còn chẳng biết lối tìm
Phận đào tơ liễu, xe duyên mới là
Có cháu họ ngoại nơi xa
Đem tiền cầu khẩn đẻ mà xe duyên
Nhị Khanh sợ hãi liên miên
Mất ăn, mất ngủ tháng liền-Gầy đi
Lưu thị mới định lễ nghi
Ép duyên con trẻ, một khi nhận tiền
Nhị Khanh gần như phát điên
Gọi bõ già đến, để liên lạc nhà
Chẳng quản binh lửa, đường xa
Nghệ An đã đến, Biết là Phùng suy
Phùng sinh xa xút, một khi
Vườn không, nhà trống, có gì mà ăn
Lẽ đời vẫn còn băn khoăn
Thương vợ quê ấy, chỗ nằm chưa yên
Tức tốc trở về quê liền
Gặp nhau mừng, tủi liên miên chuyện trò
Vợ chồng câu nhỏ, câu to
Phùng mới cao hứng đọc cho câu này :
“ Nhớ từ năm hãy thơ ngây
Đôi ta sớm đã xe dây tấn tần
Tình em thắm đượm vô ngần
Số anh riêng lắm gian truân cũng kỳ
Chia tay một sớm ra đi
Trường đình, chén rượu phân ly rước mời
Sầu treo đỉnh núi chơi vơi
Mịt mù gió bụi cách vời xa xăm
Bắc nam nghìn dặm âm thầm
Trăng cài nửa mảnh, dăm dăm bên giời
Sáu năm vùn vụt đưa thoi
Thông già huyên héo, ngậm ngùi nhớ thương
Từng khi ngủ dưới đèo ngang
Từng khi bến diễn, ngâm vang điệu sầu
Lệ tuôn Vương Sán lên lầu
Sầu ôm Đỗ Phủ ngâm câu cảm hoài
Rượu đàn trúc đá ham chơi
Càng nghèo càng cảm thấy đời bê tha
 Mắt mòn trông ngóng quê nhà
Lòng đau nghĩ mỗi phương xa lạc loài
Người mà đến thế thì thôi
Đời phiêu lãng, chỉ là đời bỏ đi
Hay đâu tin đến bất kỳ
Người tiên còn vẫn yêu vì chưa thôi
Bến tiên khách lại có đôi
Mộng say Đỉnh giáp, muốn khơi nguồn đào
Uyên bơi, bướm giỡn xôn xao
Vẻ nào chẳng đượm , nét nào chẳng ưa
Dầy vườn, lục rậm hồng thưa
Con oanh cái én ơ hờ nhớ xuân
Duyên may Đõ Mục, Lưu Thần
Thú phong lưu dễ nhưng phần cho ai
Việc nên truyền lại lâu dài
Bút hoa mượn thảo mấy lời vân vân “
Xa lâu nay đã được gần
Lửa tình nồng đượm muôn phần đẹp tươi
Nhưng mà vốn sẵn tính người
Quì quen phóng đãng ăn chơi, ít làm
Quen thân vơi gã Đỗ Tam
Thích tiền của gã , biết làm sao đây
Đỗ Tam lại thích chuyện này
Vợ Quì quá đẹp nên say mê liền
Bày ra đánh bạc liên miên
Quì luôn được bạc, thấy tiền dễ ăn
Nhị Khanh cảnh cáo mấy lần
Khuyên Quì chớ có chơi thân kiểu này
Lái buôn giảo quyệt xưa nay
Thế nào cũng có một ngày nó thu
Quì rằng tôi đâu có ngu
Cứ chơi cho đã mặc dù vợ khuyên
Đỗ bỏ trăm vạn đồng tiền
Đòi Phùng đánh bạc cô tiên của Phùng
Quen được chẳng nghĩ tới cùng
Lần này thua cả, ở chung sao đành
Phùng bèn cho gọi Nhị Khanh
Kể rõ hư thực, vì anh thuận tình
Nhị Khanh chẳng giám phân minh
Liệu cơ không thoát, Liều mình một khi
Dặn dò hai con nhớ ghi
Thương con vất vưởng, xá gì chết đâu
Nhị Khanh lòng rất âu sầu
Lệ tuôn , vội vã treo đầu quy tiên
 Đỗ chờ không thấy nàng lên
Cho người dò hỏi, nàng bên suối vàng
Trọng Quì hối hận vô vàn
An táng tử tế rồi làm bài văn :
“Hỡi ôi , Tôi rất ăn năn
Phụ tình nương tử, ngàn năm hận mình
Đoan trang, nề nếp , phân minh
Mà tôi nỡ phụ , bạc tình thế sao ?
Em ơi em ở nơi nào ?
Cho anh nhận tội Trời cao Đất dầy “
Trọng Quì goá vợ từ đây
Sinh kế cùng quẫn , mỗi ngày kém đi
Đành tìm đến bạn một khi
Ở xứ Quy Hoá-Bởi vì xa cơ
Đường xa bạn vẫn mong chờ
Dọc đường buồn ngủ, nằm mơ ban ngày
Bỗng dưng nghe được câu này :
Phùng lang đó phải , Đến ngay xứ Đoài
Hát Môn nơi ấy-Không sai “
Tiếng ai đó phải tiếng ai ân tình
Nhị Khanh cùng đám âm binh
Bay về phía Bắc ,  lưu tình lại sau
Trọng Quì chưa tin phép màu
Nhưng cũng đến ,  để gặp nhau đôi đường
Nhưng sao đền gạch phơi sương
Quạ kêu xao xác, cảnh thương u sầu
Toan về- Cố nán lại lâu
Để xem sự thể phép mầu ra sao
Bỗng nghe tiếng khóc ngày nào
Cố nhìn cho kỹ , Thật bao kinh hoàng
Nhị Khanh đang đứng nhìn chàng
Âm dương cách trở, đôi đàng gặp nhau
Ơn chàng , chàng đã đợi lâu
Ơn nàng , còn nhớ nhịp cầu với tôi
Nhỏ, to muốn tỏ đôi lời
Mất đi oan uổng, Hầu nơi Đức Bà
Đi làm mưa ở nơi xa
Nhìn thấy chàng đó gọi là còn duyên
Nhắc chàng đời có truân chuyên
Triều Hồ sẽ hết ở miền nước Nam
Binh lửa, chết chóc bạt ngàn
Nếu nông cây đức-Tan hoang có ngày
 Nhà Lê làm nước đổi thay
Khuyên con theo đó có ngày hiển vinh
Được vậy lưu chút ân tình
Trời gần sáng tỏ chúng mình chia tay
Mới vừa trò chuyện, thật hay
Thoắt đã biến mất dấu này còn ghi
Trọng Quì ở vậy--Lỡ thì
Nuôi hai con khoẻ-Chờ khi giúp đời
Giúp Lê Lợi được lên ngôi
Làm chức nội thị là người cao sang
Hiện nay con cháu họ hàng
KHOÁI CHÂU xứ ấy còn đang lưu truyền ./.



LỜI BÌNH


Than ôi ! Tứ đức tam tòng
Nhị Khanh có chết, Quả lòng có theo ?
Trọng Quì thật giống Chó, Mèo
Gán vợ cho bợm , thì theo nỗi gì
Muốn tề nhà-Sửa mình đi
Để mà không thẹn, một khi về trời .




Phương Huyền
29/5/2009