Điếu thời gian
Triều đại cuối cùng
ĐIẾU THỜI GIAN
Lời người soạn : Thật tiếc !Thời gian 28 năm không phải là dài lắm nhưng cũng không ngắn của một thời công tác . Đã có biết bao lứa
Học trò từ nơi đây tỏa đi muôn nẻo, thành đạt cũng nhiều ,thất bại tuy không thiếu, song luôn giữ được chữ TÌNH, và hiểu được đạo lý ở đời
Rất tiếc có những trường hợp điều cỏn con không hiểu, nhắm mắt làm bừa .Chữ TÌNH ấy đứt rồi còn đâu- Thời gian đó coi như đã chết .
HỠI ƠI !
Thế thời đổi thay, kẻ nghỉ, người lên thay ai dễ biết
Khi vận đến có việc này, việc kia mới thấy rõ NGAY- GIAN
Đã là người dù dân hay quan, thì phải nghĩ sẽ đến lúc về rất cần TÌNH NGHĨA
Ai ngờ bèo dạt, mây tan một thời trường gắn bó
NHỚ YÊN HÒA XƯA
Trường học cấp bốn, dãy dọc, dãy ngang, sân toàn cỏ
Đường xi măng bé tý, cài răng lược đến từng lớp tối mù
Xung quanh trường cây cối âm u, xen nhiều ruộng lúa
Triều đại thầy QUỲ
Thầy trò sắn tay lên cấy lúa, đào ao, đóng gạch
Xây dựng vườn trường,sửa sang trường lớp hết âm u
Trong gian khó, đoàn kết nhau chẳng nề hà, không tiếc sức
Vui vẻ sẻ chia sung sướng, nhọc nhằn
Triều đại thầy ĐỊNH
Phá cấp bốn,xây cao tầng, sân xi măng láng bóng
Ruộng quanh trường san lấp hết còn đâu
Ao cá xưa thành nhà cao cửa rộng, khang trang thoáng mát
Phải dậy ở tầng ba, sức già leo lên thở cả ra tai
Khi kỷ niệm ba mươi lăm năm thành lập ai đâu tính một, hai
Lăn lưng vận động các cơ quan ủng hộ trường còn khó
Mỗi người một tay, công việc cứ băng băng, chẳng ai nghĩ ngợi gì
Đến lúc “vỗ tay”đâu có việc tất cả được đi
Đấy là lúc “Lãnh đạo tài ba”gặt hái nhiều thành tích
Nên nghĩ “sức dân”khổ sở muôn phần mới nên công quả
Triều đại cô MINH
Chẳng cần phải hò hét, nặng nề, đao to, búa lớn
Cứ nhẹ nhàng,vui vẻ, thấm đẫm tình đời
Giải quyết việc trường,việc lớp, thầy , trò tận chỗ, từng nơi
Đi vào lòng người ai ai cũng mến
Trớ trêu thay, cô lại sớm qui tiên – tiếc quá một thời
Triều đại CUỐI CÙNG
Sẵn có cơ ngơi – Thời buổi đổi thay quay trong bão giá
Thần dân toàn trẻ tuổi, còn lại chỉ một ít người già
Tình nghĩa xưa mang tính cách người Việt đậm đà đâu còn lại
Đến lúc sức tàn lực kiệt, ai chẳng phải nghỉ hưu, muốn xuôi chèo, mát mái
ẤY VẬY MÀ
Chút công bằng đánh mất rồi còn đâu, nhớ mãi
Viện lý sự cùn này nọ, cắt xén vài đồng còm cõi
Gieo vào lòng người nỗi hận, còn hỏi đến mai sau
Mọi người chẳng nói ra, chẳng muốn nhớ lâu thêm mệt
Thôi thì thời gian đã trôi qua coi như đã chết
YÊN HÒA ƠI !
Đưa Người về một miền ký ức, còn vẳng bên tai hai chữ YÊN HÒA
Trường đẹp, đường thênh thang bằng phẳng, nhưng xa
Bao lứa học sinh quây quần mỗi năm nhân ngày thành lập
Mỗi lần chia tay , nước mắt lưng tròng
Sự trưởng thành ở mỗi con người xã hội vẫn mong
Ấy vậy mà phái chia tay hai chữ YÊN HÒA ấm áp
Và quên đi quá khứ, sống với tương lai hai chữ HẾT TÌNH
Chia tay người, tâm trạng thật bất bình
Nhưng không khác—YÊN HÒA ơi một thủa tử, sinh
THƯỢNG HƯỞNG
Tháng 6 năm 2011
Phương Huyền
* Than ơi ! nhắm mắt làm bừa
Tình còn đâu nữa ? sao chưa tỉnh à !!!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ