Hoài cổ
HOÀI CỔ
Một năm học cuối qua mau
Để lại đoạn chót, nhường nhau :tuổi già
Đời trận mạc dám xông pha
Hòn tên mũi đạn liệu mà tránh tôi
Bây giờ tóc bạc da mồi
Ông đồ quê cũ bồi hồi nhớ xưa
Sáu tư năm tựa thoi đưa
Cứ như mới sáng, tới trưa,lại chiều
Những khi nước lọ , cơm niêu
Mái nhà dễ dột, vách xiêu gió lùa
Thời trẻ đâu được nô đùa
Phải lo từng bữa, phải vừa học chăm
Từng ngày lao động siêng năng
Chăn trâu, cắt cỏ-áo bằng mồ hôi
Làm nghề đun gạch một thời
Mặc cho mưa nắng, mặc người cháy đen
Khi đang yên giấc trong đêm
Gió , mưa phải dậy đậy phên cho lò
Mặc cho gió lớn , mưa to
Phải giữ cho được gạch do mình làm
Xoay trần ra để nặn than
Ngói luôn dễ vỡ khi càng phơi lâu
Buổi trưa có được nghỉ đâu
Thu gạch, thu ngói, đất mầu dọn đi
Sức trai đang tuổi dậy thì
Người cao khiêm tốn ra gì :mét tư
Gánh trên năm yến có dư
Tối về mệt nhừ, tắm lại khoẻ ngay
Giờ học đâu có trong ngày
Tối ngủ như chết, mai “bay”tới trường
Trên đường đi mới khẩn trương
Ôn học bài cũ, lại thường điểm cao
“A3”có tồi đâu nào?
Thôi thì học vậy cớ sao tụt lùi
Đại học cùng sánh bạn vui
Sau bốn năm học,bùi ngùi chia tay
Mỗi người mỗi ngả, thật hay
Thái Bình, Phú Thọ- nơi này dựng xây
Còn tôi ở lại nơi đây
Thủ đô đất Việt, dạy hay tuyệt vời
Nhưng mà chỉ một năm thôi
Chiến tranh lan rộng, ta thời đầu quân
Đi xa rồi lại về gần
Hòn tên mũi đạn luôn phần cho ta
Nhưng mà hồng phúc toàn gia
Nó tránh ta mãi, sức già còn đây
Hết chiến tranh, lại dựng xây
Dậy cho lớp trẻ, ngày ngày lớn khôn
Yêu chúng, dành hết tâm hồn
Quên về hưu, đã chẳng khôn tí nào
Gồng mình vì tuổi đã cao
Hãy còn đứng lớp,cho tao mệt nhiều
Vậy mà khi nghỉ vẫn yêu
Yêu nghề dạy học, sớm chiều gắng công
Vui vì các cháu học ông
Chăm ngoan, lễ phép, cũng không lười , hèn
Cố gắng thì được ông khen
Tích luỹ kiến thức,để đem giúp đời
Hôm nay kể cũng thảnh thơi
Bồi hồi nhớ lại quãng đời đã qua
Tháng 12 năm 2009
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ