TRUYỀN KỲ MẠN LỤC
CHUYỆN CÂY GẠO
Trung Ngộ ở đất Bắc Hà
Đẹp trai, giầu có, buôn xa ,bán gần
Thuê thuyền xuôi mãi bến Vân
Liễu Khê-cầu ấy thuyền cần chui qua
Trong thôn bóng hồng đi ra
Cùng cô hầu gái , rõ là giai nhân
Đất lạ đâu có dám gần
Để mà dò hỏi, phong trần ra sao ?
Trời xui đất khiến thế nào
Hôm nay lại gặp nói sao bây giờ !
Nhưng người con gái làm ngơ
Bảo cô hầu hãy đứng chờ ở đây
Sao mà cầu đẹp thế này
Rượu xuân quá chén suốt ngày ngủ thôi
Tối nay ta hãy đi chơi
Phong cảnh thật đẹp cho người khoẻ ra
Vậy thì em hãy theo ta
Dạo cầu ngắm cảnh để mà giải khuây
Trung Ngộ nghe được câu này
Tối đến chờ sẵn ở ngay bên cầu
Đêm khuya chàng phải chờ lâu
Cô gái cùng với nàng hầu đã ra
Hồ Cầm thánh thót thiết tha
Cảnh còn như cũ người đà khác xưa
Bùi ngùi cảm động-gió đưa
Tiếng đàn ai oán như vừa trách xuân
Trung Ngộ rảo bước tới gần
Vái chào nưong tử-muôn phần đẹp xinh
Chàng cũng ra đây một mình
Dạo chơi ngắm cảnh cho tình đẹp thêm
Duyên trời không biết có nên
May sao gặp gỡ giữa đêm thế này
Chàng liền tiến đến hỏi ngay
Họ, tên, nhà cửa ? chau mày- nàng thưa :
Nhị Khanh tên của ngày xưa
Cháu ông cụ Hối danh vừa, giá cao
Hai thân mới mất ngày nào
Bị chồng ruồng dẫy cảnh sao cơ hàn
Phải dọn ra ở ngoài làng
Cùng cô hầu gái cũng mang kiếp người
Một đời cũng thật nực cười
Trời còn cho sống hãy chơi thoả lòng
Chàng rằng anh rất cảm thông
Thuyền anh dưới bến em không ngại gì
Nàng thì còn chút vân vi
Thân tàn một mảnh chết đi cũng hoài
Quân tử xin đừng đơn sai
Ái ân , hẹn ước, một hai cùng thuyền
Xin ghi vài chữ ước nguyền
Mây mưa đắm đuối để truyền về sau
“Xưa em đã ngủ hơi lâu
Nay em lại được ngả đầu vai anh
Chút tình gương vỡ lại lành
Xin thề sống thác cùng anh trọn đời
Giăng khuya hãy thoả cợt cười
Phượng loan sớm kết nên đôi tấn tần “
Chàng khen tả cuộc ái ân
Văn tài nàng sáng-với gần người xưa
Người tung ,người hứng, đẩy đưa
Trời đã gần sáng vẫn chưa muốn về
Từ đấy đi lại đam mê
Bạn buôn biết chuyện kẻ chê, người cười
Bác đang ở chỗ quê người
Phải dò cho kỹ đến nơi ngọn nguồn
Nếu là người xấu-bỏ luôn
Mà còn dan díu nhiều buồn lắm sao
Chưa nói pháp luật sờ vào
Họ hàng không có ai nào giúp đâu
Người tốt thì sắm cau, trầu
Lo cho đám cưới trước sau vẹn toàn
Chớ có đi dọc về ngang
Tai hoạ nó đến thì mang buồn phiền
Hôm sau chàng hỏi nàng liền
Tôi người viễn khách nên duyên cùng nàng
Nên chăng trình với họ hàng
Đôi ta mới chắc bước sang cầu Kiều
Nghe xong nàng mới mắng yêu
Tình duyên đâu lắm cần nhiều người xem
Nếu chàng còn quý mến em
Đội sao mà đến, đi đêm mà về
Trung Ngộ năn nỉ ,tỉ tê
Cho anh đi về thăm xóm , thăm ông
Nàng rằng :Nhà thiếp trống không
Đồ đạc chẳng có, ngoai đồng gió lay
Ta đi về luôn đêm nay
Đông thôn- cổng mở mời ngay chàng vào
Xung quanh có bức tường rào
Lau khô-tiếng gió lao sao, rợn người
Mùi gì tanh , thối em ơi
Còn đương kinh ngạc, nhìn nơi ánh đèn
Có chiếc giường nhỏ màu đen
Để quan tài đỏ ghi xen dòng này :
“Nhị Khanh tạ thế “nơi đây
Có cô hầu đất đứng ngay cạnh giường
Trung Ngộ sợ quá- ra đường
Định co cẳng chạy -thật thương anh chàng
May thay chiếc áo anh mang
Cô nàng giữ lại- toạc ngang cạnh sườn
Cứ lao tắt các khu vườn
Về thuyền cấm khẩu đáng thương duyên buồn
Bạn buôn canh giữ luôn luôn
Không cho chàng dậy để chuồn theo ma
Hỏi thăm trong xóm rõ là:
“Cháu ông cụ Hối ra ma lâu rồi
Năm hai mươi tuổi ốm thôi
Lắt lay vài trận,đôi hồi chết ngay”
Từ đó liên tục nhiều ngày
Nhị Khanh đến gọi ,theo ngay nàng về
Trung Ngộ lúc tỉnh lúc mê
Đòi đi theo vợ về quê đẹp giầu
Bạn buôn canh giữ lo âu
Trói chân tay lại biết đâu mà lường
Một đêm nghĩ thật đau thương
Bạn buôn mệt ngủ coi thường không canh
Sáng ra thì thấy mất anh
Đến thôn thì thấy rành rành chàng đây
Đã chết ôm quan tài này
Đành liệm chàng để chôn ngay cạnh nàng
Từ đó tai hoạ thôn trang
Tối trời lại có ma nàng, ma anh
Khóc, cười rồi chạy loanh quoanh
Bắt người lễ bái cho anh cho nàng
Không được- tai vạ cho làng
Chăn nuôi chẳng được, mùa màng hỏng to
Dân làng khổ mãi phải lo
Đào mồ , xác vứt xuống cho sông dài
Trôi đi trôi mãi cả hai
Đến một bãi nổi gần ngoài cửa sông
Trên bờ cây gạo nở bông
Linh hồn nương tựa vào không muốn rời
Làm yêu , làm quái không thôi
Ai động đến nó -thế rồi chết ngay
Có ông đạo sĩ qua đây
Một đêm nằm nghỉ ở ngay gần chùa
Trăng mờ sao chỉ lưa thưa
Thấy đôi trai gái đong đưa, loã lồ
Đập cửa gọi hỏi bô bô
Trong chùa ai ngủ : là cô hay chàng
Ông đạo phẩm cách cao sang
Không thèm lên tiếng-nó càng gọi to
Sáng sau ông mới hỏi dò
Biết là ma quỉ ông lo diệt trừ
Cho dân được sống vô tư
Yên vui hạnh phúc,dã từ âu lo
Đàn tràng ông đã lập to
Ba đạo bùa yểm dán cho ba đường
Cây gạo dán một khẩn trương
Một đạo ném xuống dưới đường đáy sông
Đạo kia đốt ở trên không
Quát lên: “ ma quỉ hãy trông kiếm này
Lệnh cho giết hết chúng bay
Dâm tà càn rỡ một ngày không dung”
Bỗng đâu gió nổi đùng đùng
Sấm vang chớp giật cây tung mất rồi
Vẳng nghe tiếng khóc không thôi
Nhìn lên mới thấy hai người xích tay
Quỉ sứ áp giải đi ngay
Thế là sạch sẽ nơi này không ma
Vàng bạc, gấm vóc , lụa là
Dân làng đem tặng để mà tiễn chân
Tạ ơn công sức đạo nhân
Trừ ma diệt quỉ giúp dân yên lành
Nhưng ông không lấy, đi nhanh
Non sâu chốn ấy hoá thành tiên ông./.
LỜI BÌNH
Than ôi ma quỉ ngày xưa
Thường gây chết chóc ,hay lừa tà dâm
Cho kẻ vô học,tối tâm
Thất phu, đa dục chắc cầm vòng oan
Trung Ngộ đi buôn lắm vàng
Không có tri thức, trách chàng làm sao?
Đạo nhân người có công lao
Giúp dân trừ ác làm sao nghi ngờ
Đừng coi huyễn hoặc-làm ngơ
Đừng coi mê tín , xoá mờ công lao
Ngày12/8/2009
Phương Huyền
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ