TRUYỀN KỲ MẠN LỤC
CHUYỆN CHỨC PHÁN SỰ
ĐỀN TẢN VIÊN
Ở Huyện Yên Dũng-Lạng giang
Có người tên Soạn-Họ hàng Tử Văn
Tính tình nóng nẩy thẳng băng
Gian tà không chịu- công bằng làm gương
Tiếng khen là người cương phương
Bà con chòm xóm vẫn thường ngợi ca
Trong làng nẻo khuất, vườn xa
Có toà miếu cổ thật là linh thiêng
Cuối Hồ chiến tranh liên miên
Quân Minh ác lắm, toàn miền hoang vu
Bấy giờ vào khoảng cuối thu
Thôi Bách- Bộ tướng giặc thù chết ngay
Gần toà miếu cổ ở đây
Làm yêu tác quái-việc này gớm ghê
Tử Văn tức lắm liền thề
Quyết dọn cho sạch, dân quê vui mừng
Một hôm tắm gội ung dung
Khấn trời nổi lửa đốt cùng miếu gian
Mọi người lè lưỡi sợ oan
Nhưng chàng chẳng sợ ma càn, quái,yêu
Đốt xong chàng về buổi chiều
Thấy gai gai sốt, đi siêu, muốn nằm
Khi sốt thì hoa mắt chăng?
Thấy người bộ tướng nói năng kiểu Tàu
Tự xưng cư sĩ đã lâu
Đến đòi làm lại toà lầu miếu xưa
Nặng lời mắng nhiếc có thừa
Cớ sao Soạn lại nghi ngờ Thần, Tiên
Châm lửa để mà đốt đền
Ta không chỗ dựa, ấy quyền ngươi sao?
Biết điều làm trả lại tao
Nếu không tai vạ, rồi vào Diêm cung
Tử văn nói chẳng ngại ngùng
Tuỳ ngươi sử sự, ta cùng ngươi theo
Thôi Bách cũng chẳng nì nèo
Ta cùng ngươi đến cửa treo bảng vàng
Người kia tỏ vẻ nghênh ngang
Phất áo đi mất, kệ chàng ngẩn ngơ
Bẵng đi khoảng sáu canh giờ
Lại có ông cụ, đang chờ tới chơi
Vái chào xong, có vài lời
Cái đền thầy đốt, thì tôi lại mừng
Tử Văn kinh ngạc vô cùng
Thổ địa vừa đến, chẳng cùng là quan?
Ông già phân tỏ dọc ngang
Người vừa mới đến rõ ràng giả thôi
Chiếm đền, đuổi tôi đôi hồi
Làm trò bạo nghịch, làm đơì rối ren
Lừa trên nạt dưới đã quen
Bưng bít Thượng Đế, nó xem chuyện thường
Làm ra nhiều chuyện tai ương
Dân lành thật khổ, tôi thường lánh xa
Xin kể thầy rõ về ta:
“Làm quan ngự sử-Triều là Lý Bôn
Được phong thần ở đây luôn
Giúp dân Yên ổn cho muôn muôn đời
Cớ sao kiếm sự hại người
Đều do tên giặc họ Thôi lòng vòng
Vì tôi thiếu sự đề phòng
Chiếm đền nó đuổi tôi không còn nhà
Một vài năm đã trôi qua
Nương tựa đền Tản gọi là độ thân
Tử Văn ngạc nhiên muôn phần
Sao ngài không kiện?,để lần lữa đi?
Sống chui sống lủi làm gì?
Bỏ chức vị đúng mà đi đêm về
Ông già buồn bã ê chề
Kiện nó ngăn trở, quan chê tôi nghèo!
Chút lòng thành thực sao theo?
Ẩn nhẫn một chỗ, chịu nghèo chốn xưa
Bực mình Tử Văn xin thưa:
Liệu ma Thôi Bách có chừa tôi không?
Ông già mới nói thực lòng
Nó đã đi kiện cho xong đời thầy
Nhưng thầy cứ nhớ tôi đây
Xin với Minh Phủ, giấy này gọi tôi
Được thế chẳng còn lôi thôi
Tôi ra làm chứng-Hết đời quan tham
Để cho thầy được minh oan
Tôi về đền cũ lại càng biết ơn
Nửa đêm Soạn đã chết luôn
Hai tên quỷ sứ chẳng buồn cùm gông
Đi qua mấy chục quãng đồng
Đến một dinh lớn- cửa không bóng người
Chưa kịp thưa lấy một lời
Đã nghe tiếng quát: Thay trời trị bay
Tội ác ngươi đã phơi bày
Không được thuyên giảm, tống ngay ngục tù
Rồi đưa Soạn đến một khu
Có con sông lớn, mây mù giăng giăng
Có cầu dài bắc sông ngăn
Mấy vạn quỷ ác, đòi ăn thịt người
Tử Văn kêu to rồi cười
Tiếc thay oan nghiệt cho người thẳng ngay
Nếu không cho được tỏ bày
Tôi chết oan uổng cao dày tối tăm
Chợt nghe trên điện truyền rằng
Tên này bướng lắm, chi bằng đối tra
Đưa vào cửa điện gặp ta
Vừa vào Soạn thấy rõ là họ Thôi
Diêm Vương quát mắng một hồi
“Họ Thôi-cư sĩ-một thời công lao
Trông đền bổ khuyết cho vào
Chăn dân giúp họ biết bao năm rồi
Nhà ngươi hàn sĩ lạ đời
Tội đốt đền chịu-kêu trời làm chi
Tử Văn nói lại tức thì
Lời ông già dặn trước khi rời nhà
Xin cho lính đến đền xa
Mời ông già lại thì là rõ ngay
Lính đi chừng độ nửa ngày
Ông già cùng lính đến ngay công đường
Họ Thôi khi đó đáng thương
Đứng trên công đường-miệng hết chối sao?
Diêm vương quát tả hữu vào
Việc công sao lại tào lao thế này
Có công thì được thưởng ngay
Có tội việc ấy- hình này không dung
Dối trên lừa dưới , kẻ khùng
Đóng gông bỏ ngục, vào chung vạc dầu
Tử Văn nay có công đầu
Diêm Vương mới phán công hầu nhớ ghi
Nay dân tiến cúng những gì
Chia Tử Văn nửa đến khi trọn đời
Sai lính đưa về tận nơi
Đến nhà mới thấy mọi người xúm quanh
Vợ khóc đã tưởng mất anh
Hai ngày- sống lại đã thành khoẻ hơn
Tử Văn kể lể tủi hờn
Ở Diêm vương phủ, chập chờn lắm ma
Thắng kiện nên được về nhà
Cả nhà kinh hãi, sợ xa, sợ gần
Xóm làng sung sướng bội phần
Mua gỗ một lần dựng lại đền xưa
Ngôi mộ của tướng chịu thua
Bật tung tan tác như vừa đập ra
Sau đó một tháng ở nhà
Tử Văn lại thấy ông già đến chơi
Nói rằng thánh Tản có mời
Làm chức phán sự ở nơi cửa đền
Xin thầy đừng có mà quên
Sống, chết được tiếng thì nên nhận lời
Tử Văn khi ấy cả cười
Thu xếp công việc đến chơi cửa đền
Không bệnh mà chết rất êm
Thánh Tản đón lấy về bên cạnh ngài
Đông Quan ngày ấy không sai
Có người quen biết với ngài phán đây
Buổi sáng ngoài thành cửa tây
Thấy trong sương gió ngựa bay ầm ầm
Trong xe người chít khăn thâm
Chính Tử Văn đó- không nhầm được đâu
Nhiều quân tấp nập theo hầu
Dẹp đường quan phán đi chầu thượng thiên
Tử Văn trông thấy người quen
Chắp tay thi lễ , không quên gật chào
Mới đây tiếng gió ào ào
Thoắt đã biến mất, đâu nào Phán quan?
Con cháu ngoan ngoãn, cao sang
Xứng danh dòng rõi Phán Quan giúp đời
Dân ơn, dân nhớ khôn nguôi
Mưa hoà, gió thuận cho người ấm no./.
LỜI BÌNH
Than ôi !
Cứng quá thì gãy có ngày
Kẻ sĩ chỉ sợ không ngay thôi mà
Gãy không?Trời bảo cho ta
Đừng mà đoán trước sinh ra quá mềm
Tử Văn việc cứng thì nên
Dám đốt cháy đền, chống lũ tà ma
Việc làm phân rõ ngay tà
Nức tiếng, được việc nên ra Minh Tào
Xứng đáng chức trọng, quyền cao
Kẻ sĩ nên cứng,Mới trao việc cần
Để giúp cho được muôn dân
Yên lành trăm họ bội phần công lao./.
29/3/2010
Phương Huyền
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ