Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

TRUYỀN KỲ MẠN LỤC



CHUYỆN NGHIỆP OAN CỦA ĐÀO THỊ
Từ Sơn có ả họ Đào
Tự “HÀN THAN”đó-Lược thao đủ tài
Cung nhân có một không hai
Đời Trần ả được khoe tài cạnh Vua
Một hôm vào quãng xế trưa
Vua lên thuyền đến bến xưa -Nhị Hà
Tức cảnh vua mới ngâm nga
Khen cho cảnh đẹp thật là nên duyên
“Sương mù-chuông nhỏ kêu lên
Bãi sông phẳng lặng, cây thêm bóng dài”
Các quan hộ giá gãi tai
Chịu không hoạ được , kém tài Hàn Than
Bấy giờ ả mới đàng hoàng
Đọc ngay câu hoạ vua càng ngợi ca
“Bến lạnh cá đớp trăng tà
Luỹ cổ chim nhạn kêu xa sương mù”
Năm ấy vào khoảng cuối thu
Dụ Tôn mới mất-Tòng phu ra ngoài
Hành khiển Nhược Chân hay sai
Bà vợ ghen lắm-Tức loài xấu xa
Sai quân bắt nàng về nhà
Đánh cho một trận thật là ác thay
Tức lắm nàng mới đặt bày
Thuê ngay thích khách, dịp may trả đòn
Nghĩ rằng cái việc cỏn con
Vậy mà thích khách có tròn việc đâu
Vừa đến bị tóm ngay đầu
Vừa bị tra khảo, cung tâu ra nàng
Hàn Than sợ quá bàng hoàng
Áo nâu, đầu trọc chạy sang chùa Thầy
Giảng kinh viết sách ở đây
Dựng một am tĩnh, nơi này tu tiên
Văn nhân cũng đến ngồi thiền
Bàn luận thơ phú, chép biên truyền đời
Trong làng mới có một người
Tuổi còn quá ít, ra nơi luận bàn
Hàn Than tỏ vẻ chê chàng
Bảo làm bài thử rồi mang ra bình
Cậu ta quả là nho sinh
Dò la gốc tích cô mình ngày xưa
Bấy giờ lựa bút cho vừa
Lột tả thân thế, để đưa cho nàng
“Trốn đời cõi Phật cưu mang
Người tên Đào thị-Xưa càng lẳng lơ
Làm ca kỹ, giỏi văn thơ
Được vua yêu mến, không ngờ lâm oan
Tên tự hai chữ:Hàn Than
Xuất gia, cạo tóc, lại mang nâu sồng
Lên chùa xin với sư ông
Xin làm chú tiểu, đọc thông kinh này
Hàng ngày tiểu mải mê say
Làm thơ ngâm vịnh, nơi này đáng yêu
Khách thơ sang, đến dập dìu
Quên thân ca kỹ, ra điều tu thân”
Viết xong truyền khắp xa gần
Hàn nghe cả sợ bội phần-Trốn ngay
Hàn đâu dám trốn ban ngày
Ban đêm Hàn vội đến ngay Lệ Kỳ
Nơi đây cảnh đẹp mê ly
Pháp Vân sư cụ trụ trì lâu nay
Sư bác lo việc hàng ngày
Tên là Vô Kỷ, lại hay vui cười
Nàng đến xin gặp hai người
Sư cụ không nhận, nên mời đi ra
Vô Kỷ không biết lo xa
Không nghe thầy dậy, thế là nhận luôn
Pháp Vân bực và rất buồn
Phượng Hoàng-Đỉnh núi ở luôn không về
Vô Kỷ mắc vào bến mê
Cùng nàng say đắm, cận kề nên yêu
Hàng ngày dù sáng hay chiều
Kinh kệ bỏ mặc,Đủ điều hoạ ngâm
Xin trích ra đây một phần
Mải xem mây núi, mấy lần vấn vương
“Bến trời đậm nhạt, không thường
Ráng chiều mưa sớm, bốn phương đi về
Sư lười, tiểu cũng lười ghê
Siêng năng khép cửa bồ đề-ấy ai”
Ngày ngày ngâm vịnh rông dài
Thấy trận mưa núi, một hai đưa lời
“Rào rào một trận mưa rơi
Đầu non ngọc rụng, lưng trời sao sa
Nước xô hơi lạnh vào nhà
Buồng sâu quạnh vắng,đêm tà tà canh”
Rảo chân ven núi mây lành
Cơn gió thổi đến em, anh ghi vào
“Thâu đêm tiếng thổi ào ào
Hoa xơ xác thắm, cây rào rạt xanh
Chuông lầu đưa tiếng thanh thanh
Không gian nào phải bất thành mà kêu”
Chiều về rừng thật mỹ miều
Vài lời thơ vịnh, đáng yêu trăng nào?
“Sau rừng khi sáng trên cao
Long lanh gương bạc-gác vào đỉnh non
Bóng soi mát dịu đường mòn
Lên lầu Nam, Lọ phải còn tốn công”
Mải vui trời đã ửng hồng
Mái chùa dưới núi rõ trông đẹp là
“Âm thanh ẩn dưới bóng tà
Thông cao hát gió, Quế già phun hương
Chim rừng ríu rít kêu sương
Khách trần ai có coi thường ai chăng”
Xem ra cũng chẳng ai bằng
Nghĩ lại năm tháng tiểu tăng đã từng
“Năm năm sống ở trong rừng
Đùa mây hát sớm, Thét rung còi chiều
Bạn bầy chim đá nai hươu
Càn khôn riêng mở bên đèo khói mây”
Kìa ai thấp thoáng lùm cây
Thoảng trông mới thấy nơi đây Vượn ngồi
“Non cao ngoăn ngoắt leo chơi
Tiếng kêu buồn để cho người rơi châu
Uống khe dắt dủ bạn bầu
Ngàn mây ẩn bóng biết đâu dò tìm”
Phá tung không khí lặng im
Một đàn chim núi, vẫn tìm vẫn mong
“Khói mây ngày tháng thong dong
Kêu trong sắc núi vờn trong bóng chiều
Tha quả chín, đậu đồi kiêu
Bên rừng lá rậm, dập dìu liệng quanh”
Hoa núi có đẹp không anh?
Một vài câu vịnh đẻ dành cho hoa
“Xuân sang đỏ ối mọi nhà
Mây thêu, gấm dệt gọi là bức tranh
Sắc hương rừng ghép mà thành
Cổ kim từng biết sao đành bỏ qua”
Tán rừng xanh ngắt nẻo xa
Chỉ một chiếc lá cũng là rất mê
“Lung linh bát ngát bốn bề
Thu sang ngập úa, xuân về rợp xanh
Chim kêu ríu rít đầu cành
Tà dương bóng ngả, chênh chênh ngàn đoài”
Hàn Than-Vô Kỷ là hai
Nhưng mà như một, ngày dài đêm thâu
Chỉ lấy vui thú làm đầu
Chẳng còn nghĩ trước, nghĩ sau làm gì
Kỷ Sửu năm ấy qua đi
Có thai- Nàng ốm dài thì hết năm
Nâng lên rồi lại đặt nằm
Vì không biết thuốc, sư chăm nỗi gì?
Cuối năm nàng vội ra đi
Chết trên giường cữ,sư thì sót thương
“Em ơi khác hẳn người thường
Vì anh mà chết, dọn đường anh theo”
Vô Kỷ sống trong cảnh nghèo
Lay lắt năm nữa, muốn theo nàng rồi
Một đêm gió bấc, mưa rơi
Hiện về nàng có mấy lời thiết tha
“Thiếp nương cửa Phật gọi là
Muốn mong Phật lực để mà đầu thai
Chàng còn vì thiếp một hai
Hãy cùng trở lại duyên hài trên dương
Để thiếp phải tìm một đường
Trở lại nhà Nguỵ, trị phường quan liêu”
Nói xong hình bóng tan tiêu
Bệnh Vô Kỷ nặng buổi chiều chắc đi
Sư cụ nghe thấy nể vì
Xuống núi nhìn lại trò khi lìa trần
Hôm đó trời nổi phong vân
Nhà siêu, mái tốc, mấy lần nhổ cây
Vợ quan hành khiển mơ hay
Hai con rắn cắn, thân này nhói đau
Qua chín tháng, mười ngày sau
Sinh hai công tử, rất mau trưởng thành
Em Long Quí-Long Thúc anh
Thông minh tuyệt đỉnh, sinh thành rất ưa
Ngày hè có một buổi trưa
Nhược Chân hóng mát, lại vừa mừng vui
Bỗng đâu nhìn thấy một người
Vừa đi vừa ngắm nhìn nơi quan ngồi
Lẩm bẩm luyến tiếc đôi hồi
Nhà cao cửa rộng là nơi hoang tàn
Tiếc thay đã chứa quân gian
Chỉ trong chốc lát, vạ mang vào nhà
Nhược Chân thất sắc chạy ra
Vái lạy đạo sĩ thật là thảm thương
Mời thầy giúp trừ tai ương
Cứu gia đình nhỏ, coi thường hiểm nguy
Đạo sĩ đang mải nghĩ suy
Nói: có yêu quái bởi vì oan gia
Hiện nó đã ở trong nhà
Hở ra tai vạ khó qua tuần này
Người làm phải gọi ra ngay
Nếu phải tôi gõ chậu này làm tin
Quái đâu quả thật khó tìm
Người nhà đã đủ-lặng im không lời
Đạo sĩ hỏi mãi không thôi
Nhà còn người nữa phải mời ra ngay
Nhược Chân dắt con hai tay
Đạo sĩ vội gõ chậu này ngợi khen
“Hai cậu quả thật làm nên
Dạng danh tiên tổ, đáp đền công lao”
Hai con nghe nói chạy vào
Thầy chùa bẻm mép-Làm sao bây giờ
Long Quí tỏ ý nghi ngờ
Đạo sĩ dòm đến, ta chờ làm sao
Nguy hiểm bất cứ lúc nào
Phải hành động gấp,Phí bao đợi chờ
Long Thúc vẻ mặt làm ngơ
Bắt ta chỉ có nằm mơ ban ngày
Trên núi Phượng, ngày hôm nay
Chỉ có sư cụ ra tay- chịu liền
Nhược Chân lo lắng không yên
Nghe được câu chuyện, đến miền Chí Linh
Gặp ngay chú tiểu có tình
Chú bảo nghe tiếng cụ mình đã lâu
Cụ vào ở ẩn-rừng sâu
Mau mau vào núi hồi lâu kiếm tìm
Trông thấy sư cụ lặng im
Xung quanh hai chú tiểu nhìn Nhược Chân
Rồi mắng một trận nên thân
Để cho cụ nghỉ, sao lần tới đây?
Nhược Chân thực sự giãi bày
Nạn sắp đến, cụ ra tay giúp người
Đàn tràng lập ở lưng trời
Cúng trong chốc lát, gặp nơi mây lành
Gió nổi làm lạnh xung quanh
Chỉ huy tả, hữu việc thành đến nơi
Một lát thấy ở lưng trời
Quỷ sứ bắt trói hai người mang đi
Nhược Chân trông chẳng thấy gì
Cảm nhận yên bụng một khi nhờ thầy
Sư cụ trở lại nơi đây
Lấy một phiến đá bôi ngay hùng hoàng
Dặn đi dặn lại cho chàng
Về nhà quái chết, hãy mang ném vào
Nhược Chân bước thấp, bước cao
Về nhà sự thể thế nào rõ ngay
Vợ kể: “Canh ba hôm nay
Hai con xuống giếng chết-này oan gia
Nước dâng ngập cả nền nhà
Hai thây quàn ở vườn xa, đợi chàng
Khi chết chúng rất hoang mang
Nói vài tháng nữa “việc nàng” chắc xong
Chỉ tại vị khách chẳng mong
Xen vào làm hại chỉ trong một tuần”
Nói xong phu nhân khóc ầm
Nhược Chân can gián, đến gần hai thây
Quan tài mở nắp ra ngay
Rắn vàng đã hoá-thây này còn đâu?
Phiến đá Chân ném theo mau
Chúng nát như cám, mai sau khỏi hờn
Vợ, chồng mang vàng cám ơn
Sư cụ đã giúp, người còn hôm nay
Đến chỗ am cũ nơi này
Phượng Hoàng đỉnh núi,sao thay đổi nhiều
Tường cũ đã phủ kín rêu
Đường đi đâu có, cột siêu mất rồi
Nhược Chân buồn bã đôi hồi
Trở về thuật lại mọi người cùng nghe ./.


LỜI BÌNH

Than ôi !
Dị đoan có hại không nào
Đã tu không chót, lâm vào tình oan
Vô Kỷ đáng trách muôn vàn
Lừa thầy, nhận gái, làm càn tà dâm
Khi chết đáng đem băm vầm
Nung trong lửa đỏ, giam cầm ngục sâu
Nhược Chân có lỗi làm đầu
Làm quan như thế- Chính đâu ra gì?
Mầm hoạ mọc lên tức thì
Mình làm chịu lấy có chi lạ lùng
Tấm gương mọi người soi chung
Làm người quân tử, quyết không mắc vào./.

28/3/2010
Phương Huyền

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ