Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

TRUYỀN KỲ MẠN LỤC



CHUYỆN ĐỐI TỤNG
Ở LONG CUNG
Huyện Vĩnh Lại ở Hồng Châu
Xứ Hải Dương đó có đâu xa mà
Thuỷ tộc nhiều giống tà ma
Đền thờ khắp chốn, gần xa hương đèn
Chỗ thiêng cầu đảo thì nên
Dân tình rất sợ , thành quen tháng ngày
Đời Trần Minh Tông gần đây
Có quan thái thú Trịnh Gầy chăn dân
Nhân ngày nghỉ - thăm mộ phần
Đi về quê cũ, dừng chân nơi này
Cạnh đền thuỷ tộc đẹp thay
Bỗng hai cô gái đến ngay bên thuyền
Dâng một tráp mầu hạt huyền
Cho nàng Dương thị trên thuyền-vợ quan
Nói rằng “ Đức ông lo toan
Tỏ chút tình nhỏ, xe loan có ngày “
Thoắt cái cô gái biến ngay
Mở hộp thấy một giải này- tứ thơ :
“Người đâu đẹp thế bao giờ
Cho ta thương nhớ, ngẩn ngơ tháng ngày
Vật này xin gửi đến tay
Thuỷ tinh cung đợi , có ngày nên duyên “
Dương thị hốt hoảng bỏ thuyền
Quay về nhiệm sở- không quên gọi chồng
Kể chuyện ma đến ngoài sông
Trịnh Gầy cả sợ :giữ, phòng sao đây ?
Thuỷ quái dâm đãng mặt dầy
Muốn bắt mình đấy-Tránh ngay bến bờ
Những đêm mưa gió vật vờ
Phải thắp đèn sáng-Gươm chờ ma dâm
Phòng được chừng quãng nửa năm
Trung thu năm ấy trăng rằm sáng soi
Bầu trời trong vắt khắp nơi
Song Ngân vằng vặc-Đẹp trời-Mừng vui
Trịnh cùng với vợ cả cười
Lấy đâu ra nước, ma chơi kiểu gì ?
Cùng nhau uống rượu tỳ tỳ
Ngủ say như chết biết gì mà lo
Ngờ đâu trời nổi gió to
Cơn mưa ập đến, mưa cho đầy đồng
Cửa giả vẫn lặng như không
Dương thị biến mất- để chồng ngẩn ngơ
Đến đền thuỷ quái trông chờ
Thấy áo Dương thị, vật vờ bến sông
Trịnh thương tiếc ngọc- đau lòng
Chỉ biết than thở mà không cách tìm
Từ quan về quê- lặng im
Đến một chân núi-Đứng nhìn mộ không !
Làm quán nhìn xuống bến sông
Hàng ngày Trịnh đứng mà trông cõi ngoài
Trịnh thấy ông cụ râu dài
Lưng đeo túi đỏ, một ,hai đi về
Bãi cát đâu phải làng quê ?
Mấy cây lau sậy ngả về chiều hôm
Thấy lạ Trịnh mải theo luôn
Đến chợ, ông lão rải luôn chiếc mền
Xem bói, mọi sự không quên
Chắc là ẩn sĩ-cũng nên giúp đời
Trịnh lân la mãi không thôi
Chăm chút , thăm hỏi cụ thời ở đâu ?
Củ lạc , chén rượu lần đầu
Dần dà câu chuyện , nơi đâu cụ về ?
Cụ cười :ta ở nhà quê
Biết chi chỗ đó chỉ về trú chân
Tuy rằng Trịnh muốn kết thân
Ông lão không chỉ- khất lần cho qua
Hôm sau sương ướt,trăng tà
Trịnh núp một chỗ xem là chốn quê
Nơi ông cụ vẫn đi về
Bến sông vắng lặng , chẳng quê quán nào !
Mà xem lỳ lạ làm sao ?
Từ đáy nước cụ đi vào chợ đây
Trịnh bèn sụp lạy chắp tay
Xin cụ cho biết việc này giúp con
Bấy giờ thì cụ nói luôn
Bạch Long là lão- mưa tuôn tháng ngày
Năm nay đại hạn khá gay
Thành ra mới rỗi- nơi này bói chơi
Trịnh ta mới ướm thử lời
Cho con xuống nước dạo chơi ít ngày
Long hầu lấy gậy ra tay
Vạch làn nước rẽ-xuống ngay Long tuyền
Đền đài, gác tía, thiên nhiên
Thức ăn , vật dụng khác miền quê xưa
Bấy giờ Trịnh mới sẽ thưa
Đem chuyện Dương thị khi xưa trình bày
Long Hầu nói sẽ giúp ngay
Nhưng mà không biết bắt tay thế nào ?
Thuỷ thổ cách biệt làm sao
Manh mối chưa có dựa vào đâu đây ?
Luật vua nghiêm cấm xưa nay
Vu oan thì sẽ có ngày chu di
Long Hầu còn mải nghĩ suy
Có cô hầu gái xin đi dò tìm
Trịnh đưa cây thoa làm tin
Cô hầu cầm lấy đi tìm người thôi
Miếu thuồng luồng ở một nơi
Hỏi ra mới biết có người họ Dương
Được phong phu nhân ấp Xương
Lưu ly điện ngọc hiện đương ở nhà
Xung quanh vô số sen hoa
Gối chăn yêu dấu thật là vợ yêu
Hàng ngày cung phụng, yêu chiều
Mơí sinh con nhỏ ra điều rất cưng
Nàng liền vin cành hoa-rung
Người gác cổng giận đùng đùng trói ngay
Đưa thoa nàng mới trình bày
Tưởng hoa không quý,ra tay hái về
Thật là có tội ,đáng chê
Đưa thoa chuộc lỗi, cho về, tạ ơn
Lính canh chẳng kể thiệt hơn
Mang cho Dương thị, nguồn cơn tìm nàng
Khóc cho số phận phũ phàng
Nhận được thoa cũ- Trịnh lang đâu nào ?
Nàng liền nói lời gửi trao
Để Long Hầu gấp kiện vào long cung
Mau để Trịnh-Dương trùng phùng
Dương thị mới gửi Trịnh cùng lá thơ
“Nhìn thấy thoa cũ tưởng mơ
Vực sâu đáy nước vẫn chờ Trịnh lang
Tấm thân liễu yếu, ngàn vàng
Duyên trời xe trước lại càng nặng sâu
Bỗng có tai hoạ từ đâu
Cân vàng xin chuộc-với câu nặng tình”
Long Hầu đã rõ phân minh
Chắc Trịnh lang sẽ có tình về sau
Long Hầu cùng Trịnh đi mau
Đến Long cung để cùng nhau giãi bày
Mỗi lời một khúc oan dày
Đức vua thảo trát đòi ngay Thuồng Luồng
Mắng cho một trận ra tuồng
Chăn dân như thế còn thương nỗi gì
Thuồng Luồng tức khí cãi thi
Người kia trên cạn có gì liên quan
Vu oan giá hoạ-bẽ bàng
Xin vua xem lại, gán chàng tội to
Long Hầu đứng đó mách cho
Trịnh khai tên vợ-Vua lo đòi về
Vua hỏi Dương thị dân quê
Người nào chồng thị khi về Long cung
Dương thị : Cùng Trịnh sống chung
Thuồng Luồng thù oán không cùng gối chăn
Vua mà không hỏi, không thăm
Nhuốc nhơ đáy nước ngàn năm hận ngài
Đức vua cả giận dương oai
Thuồng Luồng to tội-cãi hoài- chu di
Chính hình lục sự tâu vì
Khi giận đem sử một khi quá đà
Đem giam ở chỗ sai nha
Lấy công trừ tội mới là minh quân
Đức vua mới phán một lần
Dương thị về với cõi trần – tình xưa
Con nhỏ đã có người đưa
Trả Thuồng Luồng đó còn chưa chém đầu
Long Hầu nán lại hồi lâu
Mời Trịnh về phủ nói câu chúc mừng
Tặng văn tê, đẹp quá chừng
Trịnh cùng Dương thị lạy mừng về quê
Bồi hồi rời khỏi bến mê
Một câu chuyện lạ chẳng chê đoạn nào
Năm sau chẳng hiểu làm sao
Có việc Trịnh lại đi vào Hồng Châu
Đền siêu vách đổ đã lâu
Miếu Thuồng Luồng đó còn đâu thiêng nào
Hỏi thăm mới biết tại sao
Không mây mưa lớn- biết bao sông đầy
Có con rắn lớn rời đây
Rắn con vô số một dây đi rồi
Bấm tay thấy rõ ràng thôi
Đúng ngày Trịnh kiện ở nơi cung vàng./.



LỜI BÌNH

Than ôi linh ứng thì thờ
Giúp dân trừ ác, chẳng ngờ hại dân
Thuồng Luồng lại có tà tâm
Không giúp mà lại gian dâm cùng người
Chả trách quan chức đương thời
Đền không xứng đáng thì dời, phá đi./.

Ngày 11/8/2009
 Phương Huyền

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ