TRUYỀN KỲ MẠN LỤC
CHUYỆN YÊU QUÁI
Ở XƯƠNG GIANG
Ở Bạch Hạc-Huyện Phong Châu
Có chàng Kỳ Vọng chẳng giầu –đì buôn
Nay đây, mai đó đi luôn
Bắc Giang –Yên Dũng chàng buồn,ốm đau
Nơi đây chàng ở hơi lâu
Rồi chết đột ngột, ngày sau khó về
Vợ nghèo chẳng nghĩ đến quê
Cùng con gái nhỏ chẳng chê được nghèo
Thị Nghi- con buộc phải theo
Phú thương họ Phạm chẳng treo cưới gì
Nàng càng lớn-đẹp mê ly
Phú thương yêu quá, cũng vì đắm say
Vợ phú thương phải ra tay
Trận đòn oan nghiệt :lỗi này,lỗi kia
Thị Nghi hồn, xác phải lìa
Vội vàng đem liệm chôn dìa làng bên
Được vài tháng, hồn hiện lên
Hưng yêu, tác quái không quên trả thù
Biến huyễn đủ vẻ,lãng du
Ốp vào ông gù-Nhập chị buôn tương
Làm cho suốt một dải đường
Giết người , cướp của thật thương dân lành
Trời chưa tối phải đi nhanh
Nếu thấy gái đẹp thi đành tránh xa
Dân tình phải kíp dò la
Nguyên do ma quái để mà trừ đi
Mọi sự do hồn Thị Nghi
Bèn đào ngay mộ vứt đi sông này
Quấy nhiễu cũng bớt từ nay
Dân tình đỡ khổ lo ngày lo đêm
Bẵng đi chuyện cũng đã quên
Triều Lê thống nhất đặt thêm quan trường
Họ Hoàng nhận chức-lên đường
Bến sông chỗ ấy, vẫn thường nghỉ chân
Trăng vẫn tỏ,mây trắng ngần
Vẳng nghe tiếng khóc lúc gần, lúc xa
Bến sông vắng lặng không nhà
Giai nhân đẹp tuyệt-sao mà đau thương
Hoàng hỏi- nỗi lòng vấn vương
Việc chi đem lại cô nương đau lòng
Nàng thưa: chàng có thương không ?
Cha em buôn chuyến-chưa chồng,theo cha
Xảy ra chuyện mới hôm qua
Cường tặc giết chêt người cha em rồi
Nên em khóc mãi không thôi
Thương cha thương mẹ một đời truân chuyên
Hiện nay em chẳng có tiền
Thân em trơ trọi- chờ thuyền chàng qua
Giúp em một chút thôi mà
Mò xương thân phụ,rồi ra báo đền
Ân này em đâu dám quên
Hoàng nói sẽ giúp, chắc nên duyên lành
Hoàng thuê thuyền tốt,lặn nhanh
Thu đủ hài cốt,theo anh vào bờ
Nàng đang vui sướng đứng chờ
Đem về an táng bên bờ sông quê
Bấy giờ nàng mới theo về
Nâng khăn sửa túi, đừng chê thiếp nghèo
Đi xa thiếp cũng muốn theo
Việc quan khó nhọc,thiếp chèo chống cho
Giữ đạo vợ đảm, biết lo
Ái ân đằm thắm làm cho nặng tình
Bạn khen Hoàng có vợ xinh
Lựa lời ăn nói,cô mình thật duyên
Nhưng mà đời lắm chuyện phiền
Mới được vài tháng Hoàng liền ốm đau
Nàng thì đau đớn âu sầu
Không rời nửa bước-thuốc đâu?uống gì?
Chẳng cho thầy lang khám chi
Thuốc thì không uống mỗi khi điên khùng
Thầy cúng mới đoán gia chung
Chắc là ma quỉ sống cùng Hoàng đây!
Bẵng đi cho đến một ngày
Có người khăn cũ, rách giày đến thăm
Mọi người dè bửu, cười thầm
Trông bộ dạng ấy chữa, chăm nỗi gì
Người đó mới bật cười khì
Các ông hèn cả- thần y ta làm
Đã chữa khỏi bệnh Hoàng mang
Lại còn chắp cánh cho Hoàng làm tiên
Bấy giờ Hoàng mới chịu liền
Đưa tay xem mạch , người hiền phán cho
Bệnh này đâu cần phải lo
Trần bì, phụ tử uống cho khỏi phiền
Ông liền lấy gói thuốc viên
Hoà vào chai trắng,Hoàng liền uống ngay
Uống xong nôn mửa một ngày
Thiếp đi -vợ mới ra tay mắng thầy:
“Anh chàng huyễn thuật đâu đây
Chia loan rẽ thuý nhà này tại sao”
Ông thầy mới thật tay cao
Đạo bùa ông ném thẳng vào cô kia
Hồn phách cô ắt phải lìa
Thành đống xương trắng nằm dia hiên nhà
Vẩy nước Hoàng mới tỉnh ra
Nhìn quanh Hoàng thấy cảnh nhà khác xưa
Ai hỏi Hoàng cũng xin thưa
Mọi chuyện xảy đến Hoàng chưa nhớ gì
Ông thầy xong việc định đi
Mọi người xúm hỏi ông thì phân minh
Trông Hoàng ông thật bực mình
Tà yêu bọc kín liệu trình chữa sao ?
Tôi phải nói năng tào lao
Ma không để ý tôi vào chữa ngay
Bấy giờ mới chịu thầy hay
Xin lỗi lúc trước chẳng may coi thường
Muốn trừ tận gốc tai ương
Đến ngay ngôi mộ xét tường việc xưa
Thấy ngay bốn cục máu thừa
Tự nhiên tan biến như chưa thấy gì!
Mới chữa được bệnh dứt đi
Gốc rễ còn đó cũng vì tai ương
Chỉ sợ độc mã đơn thương
Ma dùng chiêu nặng khó đường thoát thân
Sau đó khoảng hơn một tuần
Hoàng đương nằm nghỉ bị thần bắt đi
Đến cung điện rất uy nghi
Có quan phán sử : Tội gì khai mau ?
Hoàng nhìn thấy lũ đầu trâu
Gươm giáo tua tủa vội mau trình bày
Tôi nghèo nhưng học lại hay
Làm quan liêm khiết vậy nay tội gì
Nói chưa dứt, thấy thoáng đi
Một cô gái đẹp đã vì làm quen
Hoàng liền xin bút cùng nghiên
Cung khai cho rõ khỏi phiền phán quan
“Chuyện huyền hoặc thật gian nan
Con tinh thổi lửa, vén màn xem hoa
Soi sừng tê-bắt ma tà
Trừ quỉ diệt ác gọi là đạo nhân
Còn tôi vốn thực người trần
Vận may hiển đạt góp phần vinh gia
Gặp người dưới ánh trăng tà
Buồn vì lẻ bạn thế là vội yêu
Hàng ngày tôi được cưng chiều
Nguyên khí bị rút-hồn siêu, phách tàn
Không được đạo nhân lo toan
Sớm đến suối vàng gặp mặt tổ tiên
Mấy lời chân thực dâng lên
Mong ngài tha thứ trách đền tội xưa”
Tờ cung quỉ sứ vội đưa
Diêm vương quát mắng cho chừa thói gian
Không ngờ cái nhãi rất tham
Đã làm dâm đãng, lại làm kiện điêu
Trên trần ma quái càng nhiều
Đạo nhân có phép trừ yêu, trừ tà
Ban ra khắp chốn diêm la
Các toà nghiêm mật khảo tra rõ ràng
Tội sống người đã đa mang
Tội chết rõ thế đem sang vạc dầu
Còn Hoàng tội trạng đến đâu
Nghe Diêm vương phán một câu thế này:
“Có học nhưng trí không ngay
Phải học người tốt việc này mới qua
Vũ Thừa Tự mải nguyệt hoa
Đến nỗi mất mạng việc nhà tan hoang
Ngày nay xét gã họ Hoàng
Theo đòi nho học lại mang dâm tà
Một kỷ-Giảm thọ gọi là
Âm binh dẫn giải lại nhà trần gian”
Bừng tỉnh Hoàng thấy hoang mang
Mồ hôi ướt đẫm lại càng rét thêm
Nhiều năm,lại có một đêm
Đền Phong Châu đó ngồi thềm ngắm trăng
Tường rêu, tượng cổ,hương đăng
Hoàng mới nghĩ rằng mình đã đến đây
Chạy mau khỏi kiếp tù đầy
Nhớ ghi cho kỹ người ngay-Không phiền./.
LỜI BÌNH
Than ôi! dòm buồng người ta
Kêu trên xà nhà-quái gở lắm sao
Thưa rằng: Chưa hẳn ?lẽ nào
Xương giang có chuyện, tại sao lạ kỳ
Hãy tránh xa sắc dục đi
Diêm vương sử kiện cũng vì kỷ cương
Người đời chớ có coi thường
Bảo rằng mê tín-tai ương có ngày
Tháng 08 năm 2011
Phương Huyền
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ