Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

Tâm sự về triều đại cuối cùng


TÂM SỰ

     Xưa cụ Hồ có nói với đại ý là : Dân ta không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng . Cán bộ dù ở cấp nào thì cái phải có đầu tiên là đạo đức , sống phải có tình, có nghĩa, có trước, có sau .
     Tôi thật sự buồn vì chỉ một cái trường THPT Yên Hòa nhỏ nhoi
thôi ,mà cách sử sự đã thiếu công bằng, không tình nghĩa rồi, vậy thì ở các cơ quan công quyền khác sẽ ra sao ?
      Việc sảy ra thật đơn giản- và chắc chắn ai cũng hiểu được chứ chẳng cần phải tốt nghiệp đại học và đứng trên bục giảng cho học trò
 “Hàng năm một trường học trong ngân sách có một số tiền để chi lương và những hoạt động khác, do tiết kiệm chi tiêu,thì cuối năm còn lại một ít tiền, nhà trường mới chi lương tháng thứ 13 cho mọi người .Vậy mà những người về hưu vào tháng 9, tháng 10, tháng 11 của năm lại bị cắt hoàn toàn. Hỏi đến thì nói rằng những người này không có tên ở bảng lương tháng 12.”
        Vậy công bằng ở đâu ? Nếu chẳng có chút tình nghĩa nào, thì cũng đem chia số tiền của cả năm cho 12 tháng, ai làm đến đâu thì hưởng đến đó – nhiều cơ quan người làm công chỉ cần làm qua tháng sáu là người ta đã tặng cả rồi ( Chút quà cuối cùng của cả một đời công tác- cống hiến )
         Tôi thiết nghĩ : Trường học là nơi để dậy cho học trò không chỉ kiến thức khoa học, mà còn hình thành cho học trò nhân cách, dậy cho học trò lối sống, uốn nắn cho học trò về đạo đức,cách ứng sử…
Ấy vậy mà hiệu trưởng có cách ứng sử đã thiếu công bằng thì chớ lại còn cách giải thích vòng vo ngu xuẩn, làm cho người nghe không thể chấp nhận . Khi được thắc mắc và phản ảnh nhiều thì cố tình điếc và câm- cuộc đời đâu chỉ sống có một ngày, một tháng hay một năm mà làm vậy- thế thì dậy trò cái gì đây ?
           Than ôi ! Trò dốt thì dù bất kỳ cương vị nào cũng tạo ra những điều đáng tiếc (dù chỉ là một lời nói, một cử chỉ hay một vài đồng vô nghĩa ) . Nếu đã sai rồi thì chỉ cần một lời xin lỗi cũng xong, mà cũng không có được ?
           Tội nghiệp thay vị trí một người đứng trên bục giảng
            Thật thương thay lũ học trò phải nghe lời rao giảng chỉ như nghe một cái máy ghi âm mà chẳng có tâm hồn ./.

                                                                          Phương Huyền

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ